Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 406 -

Mấy hôm trước hắn vừa chịu hai mươi đại bản, bây giờ lại chịu thêm hai mươi cái, Ngự Lâm Quân hành hình sợ hắn không chịu nổi nên còn cố ý tạt nước.
Dù vậy thì lúc hành hình xong, hắn muốn đứng dậy cũng có chút gian nan.
“Dực nhi, con thật là...”
Ân tần cũng đã tới nơi, nhìn thấy nhi tử như vậy thì tức đến mức trào nước mắt.
“Con thu Vân gia quân vào dưới trướng, có biết sẽ làm bao nhiêu người kiêng kị không, dù con muốn vị trí kia thì cũng không nên bộc lộ dã tâm của mình rõ ràng như vậy...”
Sở Dực mở miệng: “Vết thương nhỏ mà thôi, mẫu phi chớ lo lắng.”
“Đến cung của ta, ta cho người bôi thuốc cho con.”
“Con còn có việc, đi trước.”
Sở Dực chắp tay hành lễ với Ân tần rồi cất bước đi ra ngoài.
Cơn đau lúc ban đầu qua đi, thân hình của hắn đã ổn định lại, đi vài bước đã quen với cơn đau này, từ tư thế đi đứng, thật nhìn không ra hắn vừa ăn hai mươi đại bản.
Gian nan trở lại vương phủ thì đã thấy hai đứa nhỏ đứng chờ ngoài cửa.
“Trình Tự thúc thúc nói hôm nay phụ vương sẽ đưa bọn con đến chỗ Vân di, có thật vậy không?”
Sở Dực gật đầu: “Chuẩn bị xe.”
Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm, hạ nhân đưa hai đứa nhỏ lên xe.
Sở Dực đang muốn bước lên thì đột nhiên khựng lại một chút.
Lúc hồi phủ, hắn một mình một xe, có ngồi thế nào cũng không liên quan tới người khác.
Nhưng bây giờ...
Hắn không muốn phải xấu hổ trước mặt bọn nhỏ.
Vì thế, hắn lựa chọn đi bộ bên cạnh xe ngựa.
“Trường Sinh, muội có phát hiện tư thế đi đường của phụ vương có chút kỳ quái không?” Sở Hoằng Du trộm nhìn ra bên ngoài, kề tai muội muội nói nhỏ: “Trước kia phụ vương đi như lướt gió, bây giờ lại nhìn giống như con cua vậy, ha ha ha!”
Nó tự cho là bản thân đã nói rất nhỏ nhưng với người tập võ mà nói thì không nhỏ chút nào.
Sở Dực lập tức đen mặt.
Trình Tự yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tư thế đi đường của Vương gia kỳ quái sao, sao hắn không nhìn ra nhỉ?
“Phụ vương!” Sở Hoằng Du ló đầu nhỏ: “Có phải hoàng tổ phụ lại phạt trượng ngài không?”
Sở Dực: “...”
Rõ ràng như vậy sao?
Hắn đột nhiên không muốn tới ngõ Ngọc Lâm nữa.
Bị âu yếm nữ nhân biết bản thân bị đánh đòn, thật khó mà ngẩng mặt làm người.
“Không sao đâu phụ vương.” Tiểu gia hỏa ghé vào cửa sổ: “Lần trước con té ngã, mông dập xuống đất đau gần chết, mẫu thân thổi cho con một lúc là hết, đợi lát nữa cũng để mẫu thân thổi thổi cho phụ vương đi, hì hì!”
Sở Dực: “...”
“Sao mặt phụ vương lại đỏ lên rồi?”
Sở Dực: “...”
“Đúng rồi, phụ vương đã nói nam nữ thụ thụ bất thân, không thể cho mẫu thân thổi thổi, quá đáng tiếc.”
Sở Dực: “...”
Hắn thật không nhịn được mà: “Tiểu tử con nói thêm một chữ nào nữa thì ta sẽ cho con về nhà!”
Tiểu gia hỏa lập tức rụt đầu về.
Đi được nữa canh giờ thì xe ngựa cũng đã tới ngõ Ngọc Lâm, chậm rãi đi vào.
Vân Sơ quả thực là trông mòn con mắt.
Lúc nàng tới đây đã nghe đại ca nói Bình Tây Vương lại bị Hoàng Thượng đánh bản tử, lần này là vì chuyện của Vân gia quân.
Nàng còn tưởng nam nhân này hôm nay sẽ không đưa bọn nhỏ tới đây.
“Vân di, con tới rồi!”
Sở Hoằng Du như viên pháo nhỏ bay vào ngực Vân Sơ.
Sở Trường Sinh cũng theo sát phía sau.
Vân Sơ ôm ấp hai đứa nhỏ một hồi rồi mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía Sở Dực.
“Lúc nãy ở quân doanh có vài câu không tiện nói, bây giờ bổ sung vậy.” Sở Dực nhìn nàng nói: “Chúc mừng Vân tiểu thư hòa ly.”
“Con biết hòa ly là gì!” Sở Hoằng Du chu miệng nhỏ: “Chính là rời khỏi trượng phu cũ, có thể tái giá đúng không, Vân di, ngài gả cho cha con luôn đi được không?”
Vân Sơ: “...”
Tiểu tử này nói hay nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận