Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 606 -

Bà ta còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì Quách ma ma đã gọi bà ta ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nhĩ ma ma, ngươi chỉ là nhũ mẫu của Vương gia chứ không phải nữ chủ nhân của vương phủ, nếu ngươi không nhận thức được chuyện này thì sớm muộn gì ngươi cũng phải trả giá đắt vì những hành động của mình.”
Nhĩ ma ma cúi đầu: “Ta vẫn luôn biết thân phận của mình, có phải Quách ma ma hiểu lầm gì rồi không.”
Quách ma ma lạnh lùng cười cười: “Ngươi biết tại sao ta thu lại quyền quản lý vương phủ của ngươi không?”
Nhĩ ma ma lắc đầu.
Trong ấn tượng của bà ta, Quách ma ma là một người đa mưu túc trí, nhờ đó mới có thể hiệp trợ một người tâm tư đơn giản như Ân phi đứng vững gót chân trong hoàng cung.
Theo lý thuyết thì việc thu hồi quyền lực phải được thực hiện dần dần, nếu không người bên dưới sẽ sinh sự, cũng giống như việc tối hôm nay vậy.
“Trước khi gặp Đinh Đông, ta cũng nghĩ là nên thực hiện chậm rãi.” Quách ma ma từ tốn mở miệng: “Nhưng tâm tư của Đinh Đông gần như đã lộ ra ngoài, nếu nàng ta có thể lọt vào mắt của Vương gia thì người làm nhũ mẫu như ngươi không thể nắm quyền, nếu ngươi muốn cầm quyền thì Đinh Đông sẽ không thể trở thành nữ nhân của hậu viện vương phủ, ngươi đã hiểu chưa?”
Nhĩ ma ma lập tức ngây dại.
Bà ta khuyên Đinh Đông không nên gấp gáp lượn lờ trước mặt Vương gia chính là vì muốn bảo vệ quyền lực của mình, chỉ vì sốt ruột làm ra một số chuyện mà nháo thành chuyện lớn như bây giờ.
Vương phi không thể dung dưỡng bà ta, bà ta không thể ở lại vương phủ dưỡng lão.
“Quách ma ma...”
Bà ta giữ chặt tay áo của Quách ma ma, ngữ khí đầy vẻ khẩn cầu.
Quách ma ma lắc đầu: “Tự ngươi chủ động rời khỏi vương phủ đi, ít nhất còn giữ được thể diện.”
Bà ấy nói xong thì phất tay áo rời đi.
Nhĩ ma ma đứng tại chỗ hồi lâu mà vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Sắc trời thời gian này sáng rất nhanh.
Mới sáng sớm Vân Sơ đã ra sân luyện võ cùng Sở Dực và Du ca nhi, ba người luyện cho đến khi toàn thân đổ đầy mồ hôi mới chịu ngưng.
Hai phụ tử cùng nhau tiến cung, Vân Sơ thì đi gọi tiểu nữ nhi thức dậy.
Nàng vừa vào nội thất thì thấy tiểu cô nương đã dậy rồi, đang được Thính Tuyết hầu hạ mặc y phục.
“Nương.” Sở Trường Sinh nói chuyện càng ngày càng lưu loát: “Hôm nay tiên sinh sẽ đến sao?”
Vân Sơ cười gật đầu: “Tiên sinh sẽ đến, Nhàn tỷ nhi cũng tới, nhưng cũng phải chờ tới giờ Thìn, chúng ta đi dùng bữa trước đã.”
Dùng bữa sáng xong, Vân Sơ lại dặn dò chuyện tu sửa thư phòng rồi mới dắt tay tiểu nữ nhi đi tới học đường.
Đây là một học đường nhỏ được cải tạo từ một tiểu viện tử, bên trong noãn các có mấy chiếc bàn, ghế được lót đệm mềm mại vô cùng thoải mái.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương được đi học, trong lòng lo lắng bất an ngồi ngay ngắn trên ghế.
Chỉ một lúc sau, nha hoàn đã đưa Tạ Nhàn tới.
“Nhàn.”
Sở Trường Sinh vô cùng vui vẻ đứng dậy chào đón, dắt tay Tạ Nhàn.
“Bái kiến quận chúa.”
Tạ Nhàn vội vàng thu tay, uốn gối hành lễ.
Nương con bé đã nói quan hệ giữa con bé và quận chúa trước hết là người trên kẻ dưới, sau đó mới là bằng hữu.
Cho dù là bằng hữu thì cũng phải giữ lễ nghĩa.
Tạ Nhàn hành lễ xong xuôi rồi mới nói: “Trường Sinh, ta rất vui khi được làm thư đồng của ngươi.”
Sở Trường Sinh tươi cười: “Ta cũng rất vui.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận