Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 109 -

Tạ Cảnh Ngọc đưa ra ý tưởng vào quân doanh cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ.
Bình tĩnh suy nghĩ lại thì quả thật là còn rất nhiều điểm cố kỵ.
Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Thế Duy đang được Hạ thị ôm chặt: “Ngươi thật sự quyết định ngoan ngoãn đọc sách sao?”
Hạ thị vội vàng lấy miếng vải trong miệng Tạ Thế Duy ra.
“Phụ thân, con sai rồi, con biết sai rồi, con không dám nữa.” Tạ Thế Duy khóc lóc thảm thiết: “Con nhất định sẽ ngoan ngoãn đọc sách, sẽ khắc khổ nỗ lực giống đại ca, phụ thân đừng đưa con đến quân doanh!”
Thu Đồng trong viện của mẫu thân đã khiến nó cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ của việc học võ, nó cũng không muốn vào quân doanh để bị người ta ức hiếp.
Chỉ cần có thể ở lại phủ, nó tình nguyện ngoan ngoãn đọc sách.
Nó không màng vết roi đau đớn trên người, bò tới trước mặt Tạ Cảnh Ngọc, không ngừng cầu xin: “Phụ thân, phụ thân cho con một cơ hội nữa đi.”
“Phu quân, cho Duy ca nhi thêm một cơ hội đi, dù muốn cho nó vào quân doanh thì lúc này vẫn còn quá sớm, nếu sau này nó không chịu đọc sách thì lại đưa nó vào đó cũng không muộn.” Vân Sơ khom lưng, đỡ Tạ Thế Duy dậy: “Duy ca nhi, phụ thân đánh con cũng chỉ vì muốn tốt cho con, không được ghi hận phụ thân con. Nếu con đã đồng ý chăm chỉ đọc sách thì sau này không được tiếp tục ham chơi nữa, đầu giờ Thìn mỗi ngày đều phải đến học đường, hết giờ Thân mới được về viện của mình, con có làm được không?”
Chuyện đã tới nước này, Tạ Thế Duy còn có gì mà không đồng ý, vội vàng gật đầu lia lịa.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Thời điểm bắt đầu đọc sách của con và Doãn ca nhi đều như nhau, nhưng con lớn hơn Doãn ca nhi nhiều như vậy, nếu con không thể so được với Doãn ca nhi vậy chứng tỏ là con không chăm chỉ học tập, nếu lần tới phụ thân muốn đưa con tới quân doanh, ta sẽ không ngăn cản nữa.”
“Mẫu thân, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách!”
Tạ Thế Duy đau đến mức sắp hôn mê, dù là yêu cầu thế nào thì nó cũng chỉ có thể gật đầu.
Hạ thị đau lòng nhi tử, vội nói: “Đại nhân, phu nhân, sau lưng nhị thiếu gia chảy rất nhiều máu, để thiếp thân đưa nhị thiếu gia đi bôi thuốc đi.”
Lão thái thái mở miệng: “Chu ma ma, mau đi mời đại phu!”
Tạ Thế Duy được đưa vào phòng ngủ, lão thái thái cùng thái thái đều vào trong xem tình hình.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Vân Sơ: “Còn một chút hậu quả cần giải quyết, phiền toái phu nhân rồi, nếu có việc cần ta ra mặt thì phu nhân cứ mở miệng.”
Vân Sơ cúi đầu: “Những chuyện còn lại ta có thể xử lý, phu quân cứ bận việc đi.”
Tạ Cảnh Ngọc xoa xoa ngón tay, quất xong mấy roi vừa rồi thì tay hắn ta cũng nổi bọt nước, nhất thời cũng thấy hối hận vì bản thân xuống tay quá nặng.
Chỉ hy vọng Duy ca nhi có thể chăm chỉ đọc sách, không cầu quang tông diệu tổ, chỉ cầu có thể thành nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Vân Sơ nhìn đám nha đầu hầu hạ trong viện Tạ Thế Duy, bảo bọn họ đứng lên rồi nói: “Lão thái thái hứa hẹn cho các ngươi mười lượng bạc, muộn một chút ta sẽ đưa tới chỗ các ngươi, các ngươi muốn tới viện nào làm việc thì cứ nói, nếu không muốn ở lại Tạ gia nữa thì ta có thể làm chủ trả lại khế ước bán thân cho các ngươi.”
Mấy cái nha hoàn chỉ cần nghĩ đến nhị thiếu gia là sợ hãi.
Bọn họ sợ hãi sau khi nhị thiếu gia lành vết thương sẽ tìm bọn họ trả thù trút giận, phu nhân không thể bảo hộ bọn họ cả đời.
Ngoài Cửu Nhi, ba nha đầu còn lại đều nhất trí lấy lại khế ước bán thân rời khỏi Tạ phủ.
Mấy nha đầu này đều được Vân Sơ mua từ chỗ mẹ mìn về Tạ gia, khế ước bán thân của bọn họ cũng nằm trong tay nàng.
Nàng lập tức sai người mang khế ước tới, lần lượt đưa cho đám nha hoàn, ngoài mười lượng bạc lão thái thái hứa hẹn ra thì nàng còn lén cho mỗi người thêm năm lượng, sau khi mời đại phu đến xem xét vết thương và kê thuốc cho bọn họ thì mới sắp xếp cho bọn họ rời phủ.
Vân Sơ cầm tờ khế ước cuối cùng đứng trước giường Cửu Nhi: “Ngươi thật muốn tiếp tục ở lại Tạ gia?”
Tạ Thế Duy là người ghi thù rất sâu, mấy nha hoàn cáo trạng ngày hôm nào đều sẽ lọt vào tầm ngắm của nó, đặc biệt là người làm lớn chuyện như Cửu Nhi.
Nàng không rõ tại sao Cửu Nhi một hai phải ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận