Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 61 -

Những lời đồn về Tạ gia từ đầu đường cuối phố cuối cùng cũng truyền về tai bọn họ, lão thái thái tức giận ném vỡ hai chung trà.
Một nhà nhỏ nhoi như Tạ gia thì dù đương gia chủ mẫu có chết cũng không náo loạn đến mức cả kinh thành đều biết như vậy, chủ yếu là do thân phận của Vân Sơ quá đặc thù.
Đích trưởng nữ của Nhất phẩm tướng quân, từng là viên minh châu của cả kinh thành, năm đó có bao nhiêu người đạp vỡ ngạch cửa Vân phủ xin cưới thì bây giờ có bấy nhiêu người nhìn chằm chằm hậu viện của Tạ gia.
“Rõ ràng là nó đã hết bệnh rồi, là ai truyền ra tin nó bệnh sắp chết?” Lão thái thái trầm giọng nói: “Hạ nhân trong phủ này càng ngày càng không giữ được miệng mình.”
Chuyện Hạ thị hạ độc Đào di nương lần trước không biết đã bị ai loan tin ra ngoài.
Hai chuyện này bị bàn tán khắp các nơi, trông có vẻ như hậu trạch Tạ gia vô cùng hỗn loạn.
Cổ ngữ có câu, việc nhà không yên, sao có thể dẹp yên thiên hạ, nam tử không thể quản lý được nữ nhân ở hậu trạch, triều đình sẽ cho kẻ đó thăng quan sao?
Chu ma ma do dự một lúc rồi nói: “Từ sau khi phu nhân đổ bệnh, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do đại tiểu thư quyết định, quả thật là có chút lộn xộn.”
“Chẳng lẽ Tạ gia ta không có đương gia chủ mẫu thì không làm được việc gì sao?” Lão thái thái lạnh lùng nói: “Chu ma ma, ngươi kêu Phinh tỷ nhi tới đây, chuyện tiệc mừng thọ sẽ do ta coi sóc, tuyệt đối không cho kẻ khác có cơ hội bàn tán.”
Chu ma ma nhận mệnh đi làm.
Trời đã nắng được mấy hôm, hoa cỏ trong Sanh Cư nở rộ, Vân Sơ ngồi trong phòng khách đọc sách.
Thính Sương đi lên báo cáo: “Đại tiểu thư chỉ vừa theo phu nhân học quan gia, lúc sai sử đám bà tử gia đinh kia, bọn họ vô cùng không phục đại tiểu thư, chỉ cần chuyện đại tiểu thư dặn dò, mười phần bọn họ chỉ làm bảy phần, tình hình trong phủ vô cùng hỗn loạn, nhưng nô tỳ nghe nói lão thái thái sẽ đích thân giám sát việc tổ chức tiệc mừng thọ.”
Vân Sơ cười cười.
Từ giờ tới tiệc mừng thọ chỉ còn ba ngày, tất cả những thứ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, lão thái thái có hỏi tới thì cũng không thay đổi được gì.
“Trần Bá đưa bốn năm cửa hiệu mặt tiền của Tạ gia cho Hạ Húc xử lý.” Thính Sương tiếp tục nói: “Lần này đại tiểu thư chuẩn bị tiệc thọ đã giao cho Hạ Húc đi mua sắm tất cả những đồ dùng cần thiết, lá gan của Hạ Húc kia thật không nhỏ, nô tỳ tùy tiện tính toán một chút đã biết được hắn ta đút túi gần bốn trăm lượng bạc.”
Ngay cả Vân Sơ cũng không nhịn được chắt lưỡi, lão thái thái cũng chỉ cho ba ngàn lượng bạc chuẩn bị tiệc thọ, một mình Hạ Húc đã nuốt bốn trăm lượng, trong này chắc chắn vẫn còn nhiều hạ nhân khác tham ô, người này ba bốn mươi lượng, kẻ kia mười bảy mười tám lượng, tính như vậy, còn lại hai ngàn lượng bạc để tổ chức tiệc thọ đã là không tệ.
“Lần này Hạ Húc nuốt bạc cũng đưa tới cho vị ở miếu nhỏ kia không ít.” Thính Sương thấp giọng nói: “Hạ thị bị thương, gần đây cũng an phận hơn nhiều.”
Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu: “Vậy để nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày.”
Mấy ngày sau Hạ thị sẽ không còn ngày tháng yên lành nữa đâu.
Thính Sương đã biết Vân Sơ muốn làm gì, nàng ấy u sầu nói: “Phu nhân, thật sự phải như vậy sao?”
Vân Sơ kéo tay Thính Sương: “Gả vào Tạ gia năm năm, ngươi cảm thấy ta thật sự vui vẻ sao?”
Thính Sương lắc đầu.
Tháng đầu tiên gả vào đây, phu nhân tràn ngập khát khao, sau này lại bị đại nhân lạnh nhạt, hài tử chết non, phu nhân đã không còn nở một nụ cười nào từ tận đáy lòng.
Những năm gần đây, phu nhân cứ sống từng ngày từng ngày, nhìn như an nhàn nhưng trong đó lại không còn bất kỳ hy vọng sống nào.
Chỉ có khoảng thời gian gần đây, rốt cuộc nàng ấy cũng thấy một sắc thái khác trong mắt của phu nhân.
Nàng ấy thật sự lo lắng cho phu nhân.
Sợ nếu xảy ra chuyện gì thì cuộc sống của phu nhân sẽ càng thêm khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận