Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 351 -

Có rất nhiều người vây ngoài cửa Tạ gia xem náo nhiệt.
“Thấy chưa, ta đoán chuẩn rồi, Tạ Cảnh Ngọc thật sự tham ô bạc, hắn ta chết như vậy thật là hời quá.”
“Đáng thương cho phụ thân của hắn ta đã từng tuổi này còn phải đi lao dịch khổ sai, hai ấu tử mỗi đứa thiếu nợ hơn tám mươi ngàn lượng, đời này cũng xong rồi.”
“Không thể không nói Tạ đại thiếu gia kia cũng thật may mắn, bằng không số nợ này hẳn sẽ rơi xuống đầu trưởng tử là hắn ta.”
“Đừng quên đích trưởng nữ Vân gia vẫn là Tạ phu nhân, có Vân gia giúp đảo ngược tình thế.”
“Nếu không có Vân gia trợ giúp, Tạ gia sẽ giống Hà gia hơn hai mươi năm trước, tài sản đều bị tịch biên, nam đinh đều bị chém chết...”
“...”
Bọn quan binh tuyên chỉ xong thì khép thánh chỉ lại.
Nguyên thị vừa muốn đứng lên thì lại nghe quan binh nói: “Tất cả thôn trang cửa hàng tòa nhà của Tạ gia đều bị sung vào quốc khố, người Tạ gia lập tức dọn ra ngoài!”
Đầu óc Nguyên thị choáng váng, cả người lảo đảo, nếu không phải trong tay còn ôm một đứa trẻ thì có lẽ bà ta sẽ trực tiếp ngã quỵ như Thính Vũ.
Bà ta quay đầu nhìn quan tài của Tạ Cảnh Ngọc trong linh đường.
Đây là ngày đầu tiên hài tử bà ta qua đời, còn chưa mồ yên mả đẹp, sao có thể dọn quan tài đi...
“Quan gia, cầu ngài thương xót, cho bọn ta một chút thời gian đi...” Nguyên thị ôm hài tử quỳ xuống đau khổ cầu xin: “Tạ gia ta tuy không lớn nhưng cũng có người già trẻ nhỏ, trong nhà không còn nam đinh, một đám lão nhân và hài tử thật không thể nào dọn đi trong một quãng thời gian ngắn... Quan gia, cho bọn ta thêm một ít thời gian đi, ta dập đầu với các ngài...”
Bà ta dập đầu thật kêu, hài tử trong ngực cũng gân cổ khóc thét.
Một màn này khiến đám người đang bàn tán ngoài cửa lớn lập tức ngậm miệng.
Lòng người vốn mềm mại, tuy Tạ gia phạm tội như chẻ tre nhưng lão nhân đã làm gì sai, hài tử có tội gì?
Đám quan binh đã thấy nhiều trường hợp như vậy, chẳng hề mảy may dao động.
Lúc này, Vân Sơ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tuy Tạ gia phụ bạc nàng nhưng từ đầu đến cuối Nguyên thị chẳng làm gì cả, nhưng Nguyên thị lại là người chịu đựng tất cả hậu quả.
“Quan gia.” Vân Sơ mở miệng.
Quan binh kia vội nói: “Tạ phu nhân, ta không dám nhận tiếng quan gia này đâu, ta họ Chu.”
“Chu đại nhân.” Vân Sơ biết vì cha nàng nên những người này sẽ cho nàng một chút mặt mũi, nàng mở miệng nói: “Dọn đi trong thời gian ngắn thật là có chút khó xử, các vị quan gia đến đây cũng vất vả, Tạ gia không có thứ gì tốt để khoản đãi, các vị coi trọng thứ gì thì cứ lấy thứ đó đi.”
Nàng nép mình nhường lối cho mười mấy thị vệ đi vào.
Chu đại nhân vội vàng xua tay: “Không cần khoản đãi, Tạ phu nhân có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Hôm nay Trình Tự Trình đại nhân, thân tín của Vương gia tìm hắn uống trà, nói Vương gia có lệnh, chỉ cần là yêu cầu của Tạ phu nhân thì phải đáp ứng vô điều kiện.
Hắn biết Vương gia có giao tình sâu sắc với Vân tướng quân, mà Tạ phu nhân là trưởng nữ Vân gia, một quan binh nho nhỏ như hắn không thể đắc tội Bình Tây Vương, cũng không thể đắc tội phủ Tướng quân.
“Nếu Chu đại nhân không lấy gì, sao ta có thể không biết xấu hổ nói yêu cầu?” Vân Sơ kiên trì: “Mời.”
Chu đại nhân suy tư một hồi, nếu phủ Bình Tây Vương và Vân gia để tâm Tạ gia thì Tạ gia sẽ không đi đến bước đường này.
Nói cách khác, chỉ cần cố kỵ Tạ phu nhân là được.
Hắn vẫy vẫy tay, nhóm thuộc hạ lập tức bước vào Tạ gia.
Bọn họ nhìn trúng thứ gì thì lấy thứ đó, vật trang trí, bình phong, bình hoa... Nhà kho của lão thái thái cũng bị dọn sạch... Chỉ có Sanh Cư của Vân Sơ là không bị ai động vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận