Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 866 -

Dưới một tán đại thụ có một bóng người mặc xiêm y màu đen, nhìn cũng không rõ ràng, trong ngực người đó còn đang ôm một hài tử.
“Tối quá... Nãi, con sợ.”
Tạ Thế Khang ôm chặt cổ Nguyên thị, thanh âm có chút run rẩy.
Nguyên thị vỗ lưng nó, nhẹ giọng dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, bầu trời có ngôi sao, con ngẩng đầu nhìn sao là sẽ không sợ nữa.”
Lúc này, hai nữ tử dần dần đến gần.
Nguyên thị liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Đào di nương.
Đào Quế Chi nhìn đứa nhỏ, cứ như là sợ nó chạy mất, hai mắt dính lên người hài tử, run rẩy hỏi: “Khang ca nhi?”
“Là Khang ca nhi!” Nguyên thị bảo hộ hài tử ở sau lưng, lạnh lùng nói: “Lúc trước Khang ca nhi còn bú sữa, người làm nương như ngươi lại vứt bỏ nó! Hiện giờ Khang ca nhi không cần uống sữa nữa, cũng không cần người làm nương như ngươi! Nếu không phải Giang di nương cầu ta tới thì ta sẽ không bao giờ mang Khang ca nhi tới gặp ngươi! Được rồi, bây giờ ngươi cũng thấy rồi đó, ta phải đi rồi!”
“Không...” Đào Quế Chi bắt lấy cánh tay Nguyên thị: “Cho ta ôm một cái, cho ta ôm nó một lúc được không?”
Nguyên thị không cho.
Nàng ta mạnh mẽ bước lên bắt lấy bả vai hài tử, một tay đoạt lấy Tạ Thế Khang, Tạ Thế Khang sợ tới mức oa oa khóc lớn.
“Khang ca nhi, ta là nương, ta là nương của con...” Đào Quế Chi cũng rơi lệ: “Là nương có lỗi với con, nương biết sai rồi, sau này hai người chúng ta sẽ không lìa xa nhau nữa...”
“Không thấy hài tử khóc nghẹt thở rồi sao, mau buông tay!” Nguyên thị đẩy Đào Quế Chi ra, ôm Tạ Thế Khang dỗ dành hồi lâu thì nó mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
“Lúc trước ngươi rời đi, một ngụm sữa Khang ca nhi cũng không có để mà uống, là Sơ nhi, cũng chính là đương kim Thái Hậu nương nương mua về một con dê cái vừa sinh, Khang ca nhi dựa vào con dê cái đó mới sống nổi.” Nguyên thị than thở khóc lóc: “Trên đời này chỉ có Sơ nhi xứng làm mẫu thân của Khang ca nhi, nếu ngươi muốn Khang ca nhi nhận ngươi vậy thì phải nhớ tới ân tình của Sơ nhi, nếu không cả đời này ta cũng không để Khang ca nhi gọi ngươi một tiếng nương!”
Bà ta nói xong thì quay đầu rời đi.
Đào Quế Chi khóc đứt gan đứt ruột, quỳ sụp xuống đất.
Giang di nương nhìn nàng ta nói: “Hiện tại ngươi bán mạng cho Thành Vương, đó là đối nghịch với Thái Hậu, e là cả đời này ngươi cũng không thể gặp lại Khang ca nhi.”
“Vì sao, vì sao...” Đào Quế Chi đấm vào lồng ngực: “Tại sao các ngươi đều dùng hài tử uy hiếp ta, ta phải làm sao bây giờ, ta có thể làm gì bây giờ...”
Nàng ta áp lực khóc to.
“Không có Thái Hậu thì sẽ không có Khang ca nhi.” Giang di nương chậm rãi nói: “Ngươi phải báo ân, báo đáp ân tình của Thái Hậu, ngươi còn phải tích đức, tích đức cho Khang ca nhi, hiện giờ ngươi là thiên nữ nương nương, báo ân và tích đức là hai chuyện vô cùng dễ dàng.”
Đào Quế Chi lẩm bẩm nói: “Vô dụng, vô dụng...”
Đám dân chúng đó đi theo Thành Vương không phải vì nàng ta là thiên nữ nương nương mà là vì trong nước cam lộ kia có thuốc.
“Đây là thuốc giải.” Giang di nương lấy một tay nải to từ phía sau đưa ra, bên trong đều là thuốc bột: “Nếu ngươi nghĩ kỹ thì bỏ thứ này vào nước cam lộ... Sinh mệnh của bàn dân thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, nếu ngươi cứu vớt dân chúng thì mới xứng làm một thiên nữ nương nương chân chính, mới xứng làm mẫu thân của Khang ca nhi, được rồi, ta đã nói hết lời rồi, ta đi trước đây.”
Trong bóng đêm, Đào Quế Chi mang theo tay nải, chậm rãi trở về doanh trướng của mình.
Vừa mới ngồi xuống mép giường thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh: “Tạ đại nhân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận