Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 50 -

Thân phận của Hạ thị chắc chắn không bình thường, nếu không sẽ không đinh ninh vọng tưởng vị trí chủ mẫu. Nếu nàng ta không bám riết thân phận chủ mẫu thì đã có thể trở thành di nương rồi.
Trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng chuyện không có chứng cứ, nói ra cũng chẳng có mấy người tin.
Có thể hoàn toàn chặt đứt con đường làm quan của Tạ Thế An hay không thì phải xem thân phận của Hạ thị rồi.
Lúc này, gia đinh của tiền viện chạy tới báo: “Phu nhân, tiểu nhân vừa đến Vân phủ một chuyến, người Vân gia nói sáng mai đại thiếu gia sẽ hồi kinh.”
Vân Sơ đột nhiên đứng lên.
Ký Châu cách kinh thành không tính là xa, nhưng đại ca phải đến Ký Châu làm công sự, có thể về sớm như vậy thật là nằm ngoài dự đoán của nàng.
Khoảng thời gian còn lại của ngày hôm nay vô cùng gian nan, sáng sớm hôm sau nàng vội vã ngồi xe ngựa về Vân gia.
Chỉ là sau khi Vân Trạch hồi kinh phải vào hoàng thành phục mệnh, đến giữa trưa mới trở về, cả người hắn đều mỏi mệt, đại tẩu Liễu Thiên Thiên đưa hắn về thay y phục trước.
Lâm thị tò mò hỏi: “Sơ nhi, con và đại ca có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau khi nữ nhi về nhà vẫn luôn mất hồn mất vía, liên tiếp nhìn ra bên ngoài, mãi đến khi Vân Trạch trở về thì cảm giác lo âu này mới giảm đi một ít.
Vân Sơ vội trưng ra bộ mặt tươi cười: “Nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, đã nhiều năm phu quân chưa về đó, con nhờ đại ca hỏi thăm ít tình hình bên đó.”
Lâm thị suy tư gật đầu.
Chờ Vân Trạch thay xiêm y xong, Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên ra phòng khách, để lại không gian cho hai huynh muộ.
“Đại ca.” Vân Sơ mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Hài tử... có phải không về được không?”
Vân Trạch mấp máy môi nhưng lại không nói được một lời.
Nếu có thể đón hai hài tử đáng thương kia về thì việc đầu tiên hắn làm là thông báo cho muội muội chứ không phải mượn chuyện thay y phục để có lệ cho qua.
Ánh sáng trong mắt Vân Sơ chậm rãi biến mất, càng thêm nghẹn khuất: “Đại ca?”
Vân Trạch thở dài: “Sơ nhi, ta đã đích thân tới nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, tìm người trong tộc hỏi nơi chôn cất của hài tử, nhưng lão nhân trong tộc nói bốn năm trước Tạ gia ở kinh thành Tạ gia chưa từng phái người về quê, càng chưa nghe nói tới đích tử đích nữ của Tạ Cảnh Ngọc sớm đã chết non, người Tạ gia lừa muội...”
“Đoàng”.
Vân Sơ cảm giác đầu mình như nổ tung.
Thân thể nàng lung lay, phải đỡ bàn mới có thể đứng vững không ngã.
Nàng nhắm mắt, chậm rãi hít mấy hơi thật sâu, lúc này mới dần dần ổn định cảm xúc.
“Cảm tạ, cảm tạ đại ca!”
Nàng gian nan phun ra mấy chữ rồi xoay người bước ra ngoài.
“Sơ nhi.”
Vân Trạch không màng khoảng cách huynh muội, đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Đại ca đưa muội về.”
Vân Sơ đẩy tay Vân Trạch, khàn giọng nói: “Muội có thể tự mình đối mặt với chuyện này, nếu thật không xử lý được thì sẽ về nhờ đại ca giúp đỡ.”
Nàng xoay người, cất bước đi ra ngoài.
Như bình thường thì nàng sẽ tới cáo biệt mẫu thân và đại tẩu.
Nhưng bây giờ nàng chẳng còn tâm tư làm những chuyện đó nữa.
Thính Sương đỡ nàng, nàng nhanh chóng ra khỏi Vân phủ, ngồi vào xe ngựa, thúc giục xa phu chạy thật nhanh.
Xe ngựa ở phóng vun vút trên phố, rất nhanh đã về tới Tạ gia.
Nàng hộc tốc chạy vào, vô lực ngồi giữa phòng khách, lạnh lùng nói: “Đem Hạ thị tới đây.”
Hai bà tử chưa bao giờ nhìn thấy phu nhân như vậy, hai người liếc nhau, vội vàng đến miếu nhỏ bắt người.
Hạ thị toàn thân khó chịu nằm liệt giường, nàng ta bị thương chưa được chữa trị, nhiều ngày không ăn được một bữa no, thân thể thật sự chịu không nổi.
Nàng ta vừa nhắm mắt thì cửa sương phòng lại bị người ta đá văng.
Nàng ta khiếp sợ, tưởng là Đào di nương lại dẫn người tới, nhưng ngẩng đầu thì thấy đây là bà tử thô sử của Ngọc Sanh Cư.
Đây là người phu nhân phái tới.
Trước giờ phu nhân vẫn luôn là kẻ dối trá, cho dù muốn đối phó với nàng ta thì cũng sẽ để Đào di nương ra mặt, sao lại đích thân phái người tới đây?
Hạ thị còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị hai bà tử lôi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận