Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 410 -

Sở Dực khó mà tin được.
Vì hắn kháng chỉ mà thắt cổ sao?
Chuyện hắn cự hôn chỉ có bốn năm người biết, không tính là huỷ hoại danh dự của Phương tiểu thư, Phương tiểu thư làm trò gì vậy?
Hơn nữa hắn trong tối ngoài sáng bồi thường Phương gia, cũng xem như tận tình tận nghĩa.
Nàng ta đột nhiên tự sát, nháo cho mọi người đều biết, cũng có phải muốn chết thật đâu, chỉ là muốn ép hắn tiếp chỉ mà thôi.
“Vương gia mau trở về đi.” Vân Sơ đứng lên: “Ta cho người cẩn thận đưa Du ca nhi cùng Trường Sinh hồi phủ, không cần lo lắng.”
Sở Dực gật đầu: “Đa tạ Vân tiểu thư.”
Lúc này sắc trời đã tối, đường phố lên đèn rực rỡ, chợ đêm kinh thành vô cùng náo nhiệt, người đến người đi.
Sở Dực nhanh chóng tới cổng lớn Phương gia.
Hai bên cửa là ma ma và thái giám trong cung, là người Hoàng Hậu cùng Ân tần phái tới trấn an.
“Vương gia tới vừa lúc, mau vào xem Phương tứ tiểu thư.” Ma ma bên cạnh Ân tần nôn nóng: “Khi nãy thắt cổ đã được cứu, ngự y đã xem qua, không có vấn đề gì, mới vừa tỉnh lại đã đòi chết, một hai phải đập đầu chết, nếu chết thật thì Vương gia phải dính oán khí rồi...”
Sở Dực đến hậu viện, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Nương, nương đừng kéo con, để con chết đi...” Phương Tâm Nghiên phát điên khóc lớn: “Một nữ tử thanh bạch như con lại bị cự hôn, nào còn mặt mũi sống trên đời, để con đập đầu chết đi!”
Phương phu nhân ôm eo nữ nhi: “Tâm nhi, con nói ngốc gì vậy, chuyện này không phải con sai, con tội gì phải vậy!”
Phương đại nhân tức giận thổi râu trừng mắt: “Chính là ngày thường bị chiều hư, không chiếm được thứ gì là một khóc hai nháo ba thắt cổ, ngươi quá ngây thơ rồi! Vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người biết ngươi bị cự hôn, ngươi náo loạn như vậy đã khiến tất cả mọi người đều biết Bình Tây Vương tình nguyện bị đánh cũng muốn cự tuyệt hôn sự này, ngươi tự hủy hoại thanh danh của mình, quả thực tự làm bậy!”
Bình Tây Vương là ai chứ, từng bước lên chiến trường Tây Cương, vượt qua hàng vạn người lấy thủ cấp của tướng lĩnh quân địch, chém giết chục ngàn thổ phỉ, thổ phỉ ở Đại Tấn đều bị càn quét sạch sẽ.
Người như vậy sẽ thỏa hiệp chỉ vì bị một nữ tử dùng cái chết để bức bách sao?
Căn bản là không!
Vốn là Bình Tây Vương thiếu Phương gia một ân tình.
Nếu cứ thế này, không kết thù thì đã xem như Bình Tây Vương rộng lượng.
Phương đại nhân sắp bị nữ nhi này chọc cho tức chết rồi.
Càng tức giận phu nhân của ông ta lại dung túng nữ nhi nháo chuyện này vào trong cung.
Ông ta đang muốn mắng tiếp thì lại nghe thấy tiếng hạ nhân thỉnh an: “Bái kiến Bình Tây Vương!”
Phương Tâm Nghiên còn đang đòi sống đòi chết lập tức lộ ra ánh sáng, cách một bình phong lớn tiếng khóc: “Con yêu Bình Tây Vương, con yêu hắn, đời này không phải hắn thì còn không gả, nếu hắn không cưới con, con còn sống trên đời này làm gì...”
Nàng ta tình sâu nghĩa nặng như thế, nàng ta không tin Bình Tây Vương không động lòng.
Ánh mắt Sở Dực trầm xuống.
Thì ra là hắn trêu hoa ghẹo nguyệt sao.
Hắn dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung ngồi xuống, mở miệng nói: “Phương tứ tiểu thư thật sự thị phi bổn vương không gả?”
Phương Tâm Nghiên nghe hắn gọi tiếng Phương tứ tiểu thư kia thì toàn thân không nhịn được run rẩy.
Nàng ta ái mộ hắn từ lâu, vì cách biệt nam nữ mà đến giờ cả hai chưa từng nói được với nhau một câu nào.
Nghe được tiếng Phương tứ tiểu thư từ miệng hắn, nàng ta động tình càng sâu.
Nàng ta không hề cố kỵ vòng qua bình phong, tới trước mặt Sở Dực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận