Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 443 -

“Mẫu phi luôn nói thân phận của nàng không xứng với con, không xứng làm nữ chủ nhân của vương phủ.” Sở Dực chậm rãi mở miệng nói: “Nếu đã như vậy thì con chấp nhận từ bỏ thân phận Vương gia, bao gồm cả vương phủ này.”
Ân tần trừng to mắt, bà ấy kinh ngạc nói: “Dực nhi, con nói cái gì?!”
Sở Dực gỡ ngọc bội bên hông xuống, đây là ngọc bội đại diện cho thân phận của hoàng thất: “Từ nay về sau con không phải là hoàng tử hay Vương gia, chỉ là Sở Dực.”
“Con điên hay là ta điên rồi!” Ân tần rống giận: “Vì một nông nữ mà con dám làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu truyền tới tai phụ hoàng con, con biết...”
“Vậy xin mẫu phi bẩm báo chuyện này với phụ hoàng.” Sở Dực vô cùng kiên quyết: “Trình tổng quản, thu dọn đồ đạc, rời khỏi vương phủ.”
Trình tổng quản gật đầu, kéo đám nha hoàn bà tử trong vương phủ đi làm việc.
Bộ dáng này thật không giống như đang làm bộ.
Lồng ngực Ân tần phập phồng, đầu óc choáng váng.
Bà ấy trở mắt nhìn đám hạ nhân lục tục khuân vác đống hòm xiểng ra ngoài.
Bà ấy biết bản thân đã đi sai một nước cờ.
Rõ ràng không ai biết lão tam hoang đường yêu một nông nữ, bà ấy náo loạn như vậy, có thể toàn bộ hoàng cung đều sẽ biết.
Lão tam đã có hai đứa nhỏ, cũng đã lập thế tử, nếu trong lòng còn có người khác thì quý nữ trong kinh thành sao có thể chấp nhận gả cho một nam tử như vậy?
“Con cho người người đưa mẫu phi hồi cung.”
Sở Dực gọi phủ binh trong phủ tới.
“Các ngươi đưa mẫu phi về cung rồi ở đó luôn đi, không cần quay về đây.”
Phủ binh là đặc quyền của Vương gia, nếu hắn đã không muốn làm Vương gia nữa thì tất nhiên phải trả lại những người này.
Ân tần chỉ vào hắn, áp chế lửa giận nói: “Ngươi thật đúng là nhi tử ngoan của ta!”
Bà ấy nói xong thì phất tay áo rời đi.
Hùng hổ mà đến, cũng hùng hổ rời đi.
Trình Tự mặt ủ mày ê nói: “E là nương nương giận tới phát điên rồi, nếu giận đến mức ngã bệnh thì thật là không hay.”
Sở Dực cầm lấy ngọc bội mà Ân tần không mang đi: “Hiện giờ trong cung không yên ổn, thay vì để bà ấy bị kéo vào những chuyện đó thì cứ để bà ấy dồn tâm tư lên người ta thì hơn.”
Mẫu phi hắn không phải người lồng dạ thâm sâu, rất dễ bị Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu lợi dụng.
Hắn gây ra trận phong ba này một là vì tư tâm của mình, hai là muốn cho mẫu phi có việc để làm, ba là khiến đảng phái của Thái Tử và vây cánh của Cung Hi Vương cười nhạo.
“Phụ vương, hôm nay chuyển nhà sao?” Sở Hoằng Du chậm rãi chạy vào tiền viện, mượn lực nhảy lên người Sở Dực, ghé vào đầu vài hắn nói nhỏ: “Có phải sau này có thể ở cùng mẫu thân mỗi ngày không?”
Sở Dực vỗ mông nhỏ của nó: “Thu dọn đồ đạc của con đi, chuẩn bị xuất phát.”
Tiểu gia hỏa mừng rỡ không nhìn thấy đường đi, hưng phấn chạy đi dọn hành lý, đồ linh tinh lặt vặt của nó đã chiếm hết nửa chiếc xe ngựa.
Xe ngựa xuất phát từ cửa phủ Bình Tây Vương, đi thẳng tới ngõ Ngọc Lâm.
Bá tánh vây xem không biết chuyện gì đã xảy ra, đơn thuần chỉ vây quanh xem náo nhiệt.
Nhưng những người ở tầng lớp thượng lưu của kinh thành cũng nghe được chút phong phanh.
“Các ngươi có biết tại sao Bình Tây Vương lại dọn khỏi vương phủ không?”
“Nghe nói Bình Tây Vương có người trong lòng, nhưng người trong lòng chỉ là một nông nữ, không xứng làm vương phi, vì để cùng người trong lòng song túc song phi nên Bình Tây Vương chấp nhận từ bỏ phong hào đất phong và vương phủ, Ân tần đã tức tới hôn mê rồi.”
“Bình Tây Vương này cũng quá hoang đường, vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả sao, thật đúng là điên rồ?”
“Vốn tưởng Bình Tây Vương cũng sẽ tranh vị trí kia, a, người xem trọng nữ nhi tình trường như vậy, chắc chắn chẳng làm nên trò trống gì.”
“Rốt cuộc nữ nhi nhà nào mà lại có thể mê hoặc Bình Tây Vương đến thần hồn điên đảo.”
“Xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận