Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 861 -

Phía dưới tường thành, ngay cổng chính Thừa Thiên Môn chính là bá tánh tay không tấc sắt.
Mà Thành Vương lại dắt theo thuộc hạ và phủ binh của mình ngồi trên đại mã phía sau.
Một quan văn đứng trên xe ngựa, lớn tiếng nói: “Thành Vương lòng có bá tánh, nhân thiện bác ái, là huyết mạch hoàng thất chính thống, Thành Vương mới là chân mệnh thiên tử, mới là chủ nhân của thiên hạ này! Các ngươi mau chóng mở cổng thành, đón tân đế đăng cơ!”
Hai trăm ngàn dân đồng loạt hô to.
“Thành Vương là chân mệnh thiên tử!”
“Mở cửa thành! Đón tân đế đăng cơ!”
“Mở cửa thành! Đón tân đế đăng cơ!”
“Rầm rầm rầm!”
Âm thanh phá cửa thành ầm ầm vang lên.
Vân Sơ đứng bên trên, gương mặt trầm xuống.
Thành Vương biết triều đình phát cháo có bỏ thuốc giải nên mới nóng nảy biểu lộ hết dã tâm ra ngoài.
Nếu cửa thành bị phá thì kinh thành hiển nhiên đại loạn.
Nàng lạnh lùng ra lệnh: “Cung tiễn, chuẩn bị!”
Trên đầu tường lập tức xuất hiện mấy trăm cung thủ, giương cung, chỉ cần có lệnh là sẽ lập tức xuất kích.
Cung tiễn còn chưa bắn thì bên dưới tường thành đã có người kêu lên.
“Giết người! Giết người! Đương kim hoàng đế và Thái Hậu giết người!”
“Đương kim hoàng đế tàn sát nhân mạng, không xứng làm hoàng đế, chỉ có Thành Vương mới là chân long thiên tử!”
“Cẩu hoàng đế, mau xuống đài!”
“Cẩu hoàng đế không xứng ngồi trên vị trí kia!”
“...”
Sở Hoằng Du tức giận đến mức khó thở, tức giận nói: “Bắn, bắn tên!”
Vân Sơ ra hiệu.
Những cung thủ kia đồng loạt buông tay, từng mũi tên nhọn rơi xuống chân của đám người kia nhưng vẫn chưa lấy mạng bất kỳ ai.
Đám dân chúng phá cửa thành nào đã gặp qua tình thế như vậy bao giờ, lập tức bỏ cột trụ chạy mất...
Quan văn phía sau lớn tiếng nói: “Các ngươi phải vì thiên địa lập tâm, vì dân lập mệnh... muốn có minh quân, muốn thấy thịnh thế, đương kim thiên hạ, thì nào có xá gì bản thân?”
Gã vừa nói xong thì đám dân chúng kia như được tiếp thêm sức lực, lần nữa xoay người, ôm lấy cột trụ.
Thành Vương không nhịn được gật đầu, nói với người bên cạnh: “Thế An, vẫn là ngươi có cách, dùng thứ thuốc đơn giản nhất thế gian để khống chế hai trăm ngàn người này.”
Tạ Thế An cười cười.
Trên đời này người ngu xuẩn nhất chính là dân chúng, hắn ta tạo ra ôn dịch, nhân cơ hội dựng lên thiên nữ nương nương và cam lộ, vậy mà đám ngu dân này lại tin.
Vô số dân chúng vọt tới, tự nguyện uống nước cam lộ bị bỏ thuốc, sau đó tùy ý để bọn họ sai sử.
Hơn hai mươi trăm ngàn người đủ để phá hủy cửa thành, ùa vào kinh thành, thay đổi triều đại.
Tạ Thế An ngẩng đầu, từ xa có thể nhìn thấy nữ tử đứng trên tường thành, nàng mặc xiêm y tối màu, nhìn không rõ lắm, nhưng trên đầu nàng chính là mão Thái Hậu được chế tạo từ vàng ròng, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lúc trước hắn ta giấu búp bê vu cổ trong phủ Cung Hi Vương, khiến Cung Hi Vương thất thế không thể trở mình.
Hắn ta cho rằng sau khi Cung Hi Vương rơi đài thì Vân Sơ khi đó vẫn là Bình Tây Vương phi sẽ cho người tới tìm hắn ta, giúp hắn ta trở thành phụ tá của phủ Bình Tây Vương, cho dù không thể thành phụ tá thì cũng phải giúp hắn ta an bài một con đường bằng phẳng.
Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì.
Vân Sơ không phái ai tới tìm hắn ta.
Hắn ta giao ra cả tấm lòng thành, vì nàng mà phản bội Cung Hi Vương, giúp nàng trở thành Thái Tử Phi, sau này lại thành Thái Hậu...
Nhưng nàng lại quên mất từng có một hài tử thật lòng gọi nàng một tiếng mẫu thân.
Hắn ta không còn đường nào để đi, chỉ có thể quy phục Thành Vương, xúi giục Thành Vương mưu phản, từ Ninh Châu đi thẳng đến kinh thành, đứng ở phe đối địch với nàng.
Tuy rằng là hai phe đối lập nhưng vị trí của bọn họ đều như nhau, giờ khắc này hắn ta và nàng là hai người bình đẳng.
Nàng rời Tạ gia đến nay đã hơn ba năm, hắn ta trả giá và nỗ lực nhiều bao nhiêu, cuối cùng cũng tới được bước này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận