Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 699 -

Hoàng đế giữ nguyên biểu cảm.
Lúc Hoàng Hậu nói sẽ phong Lê Tĩnh Xu làm Cẩm phi, ông ta lại do dự.
Ngày đó nhìn thấy Lê Tĩnh Xu ngã trong vũng máu, ông ta nhất thời nóng ruột nên mới để Lê Tĩnh Xu vào Dưỡng Tâm Điện.
Mấy ngày nay, tấu chương buộc tội của Ngự Sử Đài như tuyết rơi chồng chất trên án thư, lời đồn đãi của dân chúng cũng truyền vào tai ông ta.
Nếu ông ta thật sự để Lê Tĩnh Xu vào hậu cung thì ông ta sẽ trở thành hoàng đế hoang đường nhất Đại Tấn, không biết sử sách sẽ viết thế nào về ông ta.
Nếu là thời còn trẻ, có lẽ ông ta sẽ không màng tất cả để Lê Tĩnh Xu trở thành Cẩm phi.
Nhưng bây giờ ông ta không còn suy nghĩ như vậy nữa.
So với giang sơn như gấm, so với thanh danh sau khi chết, nữ nhân có là gì đâu chứ?
Ông ta che chở Tĩnh Xu cả đời là được.
Không nhất thiết phải cho người vào hậu cung.
Ông ta nghĩ kỹ xong, đang muốn mở miệng nói chuyện, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Hoàng Hậu, trong đó như hàm chứa đầy vụn băng giá rét: “Dã tâm của Lê Tĩnh Xu thật là lớn, là Hoàng Thượng cổ vũ cho dã tâm của bà ta, nếu người như bà ta trở thành Hoàng Hậu, hoàng thất Đại Tấn sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ, Hoàng Thượng còn mặt mũi gì để đi gặp liệt tổ liệt tông!”
“Làm càn!”
Hoàng đế đột nhiên vỗ bàn.
Ông ta nói cho Lê Tĩnh Xu làm Hoàng Hậu khi nào!
Ông ta thậm chí còn không muốn để Lê Tĩnh Xu vào hậu cung làm phi!
Sao ông ta có thể khiến thiên thu vạn thủy của Đại Tấn hủy trong tay mình!
Nhưng bộ dáng này của Hoàng Hậu thật khiến ông ta mất hứng.
“Trẫm làm gì không tới phiên ngươi xen vào!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nhận sai thì phải có thái độ nhận sai!”
Hoàng Hậu chậm rãi cúi đầu.
Trong đôi mắt đỏ hoe kia, sự thống khổ dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ quyết tuyệt.
Bà ta và Lê Tĩnh Xu, không chết không ngừng.
Hoàng Thượng che chở Lê Tĩnh Xu, như vậy người chết sẽ là bà ta.
Đầu tiên là tước phượng ấn, biếm lãnh cung.
Sau đó sẽ thành phế bỏ ngôi vị Hoàng Hậu.
Tiếp theo, Lê Tĩnh Xu sẽ tùy tiện sử dụng thủ đoạn gì đó khiến bà ta mơ hồ chết đi...
Trước khi xảy ra những chuyện đó, bà ta phải hành động càng sớm càng tốt.
“Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp sai rồi.” Hoàng Hậu trực tiếp quỳ xuống: “Xin Hoàng Thượng xử lý!”
Hai người bọn họ là phu thê kết tóc, đã ở bên nhau từ thời niên thiếu, bà ta căn bản không cần phải quỳ trước mặt trượng phu, lúc này sự kiêu ngạo của bà ta đã vùi trong bụi bặm.
Biểu tình của hoàng đế cũng hòa hoãn một chút: “Nếu ngươi biết sai rồi thì về Khôn Ninh Cung đi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.”
Hoàng Hậu đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Bà ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lê Tĩnh Xu đang đứng ngay cửa sương phòng, được hai cung tỳ đỡ hai bên, vẻ mặt suy yếu nhưng trên môi lại lộ ra nụ cười đắc thắng.
Hoàng Thượng chỉ cho bà ta về Khôn Ninh Cung nhưng không trả lại phượng ấn.
Phượng ấn kia là để lại cho Lê Tĩnh Xu sao.
Hoàng Hậu hờ hững thu hồi tầm mắt.
Trở về Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Gọi Điền Phong tiến cung.”
Doãn ma ma không thể tin được: “Nương nương...”
“Gọi hắn tiến cung.” Hoàng Hậu gằn từng chữ một: “Bổn cung cần phải làm như vậy.”
Điền Phong chỉ là thủ lĩnh của đám tử sĩ bà ta nuôi, thủ hạ có tổng cộng năm ngàn người, bà ta tiêu tốn một đống bạc nuôi dưỡng tử sĩ chính là hy vọng sẽ có một ngày bọn họ phát huy tác dụng.
Hiện giờ hậu vị khó giữ được, ngôi vị Thái Tử cũng sắp không giữ nổi.
Một khi đã như vậy thì hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.
Là Hoàng Thượng vô tình trước, cũng đừng trách bà ta bất nghĩa, phu thê ba mươi năm, từ người bên gối biến thành đối thủ, đây là cục diện bà ta không mong muốn nhất.
Nhưng bà ta còn có lựa chọn thứ hai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận