Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 423 -

Sở Dực nhấc chân bước sang.
Hắn đi đến trước mặt Vân Sơ, đột nhiên nâng tay đưa một thứ gì đó tới trước mặt nàng: “Lúc nãy ta đi ngang qua cửa hàng điểm tâm ở thành Tây, thấy rất nhiều người xếp hàng mua món này, ta nghĩ Vân tiểu thư hẳn sẽ thích nên tiện thể mua một phần, nàng nếm thử xem.”
Vân Sơ nhận lấy, vừa mở ra đã thấy bên trong chính là lư đả cổn, là chiêu bài đặc sắc nhất của tiệm ăn thành Tây kia.
Nàng quả thật là thích ăn món này, lúc còn ở khuê các, nàng thường xuyên sai nha hoàn đi xếp hàng mua món này cho mình.
Sau này gả chồng, tiệm ăn kia lại xa như vậy, người xếp hàng cũng đông nên dần dần nàng cũng không còn ăn nữa.
Nàng ăn một miếng, vẫn là hương vị trong trí nhớ, không nhịn được ăn miếng thứ hai.
Sở Dực nhẹ nhàng thở ra, cách đây rất lâu hắn từng nghe Vân tướng quân nhắc tới, nói là Vân Sơ thích ăn lư đả cổn.
Trước kia không có cớ gì để mua thức ăn cho nàng, bây giờ lại không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Hắn muốn mua thì mua, muốn tặng thì tặng.
Thấy nàng ăn vui vẻ, hắn còn vui hơn cả lúc giết được mười mấy tên thổ phỉ.
“Vương phủ có mời tới một vị đầu bếp đến từ Xuyên Thành, nấu lẩu vô cùng ngon.” Sở Dực mở miệng nói: “Chờ Du ca nhi và Trường Sinh từ hoàng cung trở về, đó là ngày chuyển nhà chính thức, để ta làm chủ mời Vân tiểu thư ăn lẩu một bữa có được không?”
Hai mắt Vân Sơ sáng lên, Xuyên Thành là nơi ra đời của món lẩu, hương vị ở đó chính tông hơn những tiệm ăn ở kinh thành nhiều.
Thật không ngờ Bình Tây Vương cũng là một người yêu thích mỹ thực.
Nàng lộ ra tươi cười: “Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Sở Dực âm thầm mừng rỡ trong lòng.
Công bộ Lang trung đã nói đa số nữ tử trên đời nếu không cần xử lý việc vặt thì sẽ bắt đầu trở về làm chính mình, mua trang sức, son phấn, thưởng thức mỹ thực, ngắm cảnh đẹp... không có nữ tử nào là không thích mấy thứ này.
Lần trước Tây Vực tiến cống một khối thủy tinh trong vắt như nước, trăm năm khó gặp, hắn thật muốn nghĩ cách làm sao để lấy được thứ đó từ chỗ phụ hoàng...
Hắn đè nén tâm tư, chờ Vân Sơ ăn được kha khá rồi mới nói: “Cô nhi viện ở ngoại ô là Vân tiểu thư làm sao?”
Vân Sơ gật đầu: “Xem như ta làm một số chuyện trong khả năng cho những hài tử không có nơi để về.”
Sở Dực lấy ngân phiếu đã chuẩn bị từ sớm từ trong tay áo ra: “Ở đây là ba mươi ngàn lượng ngân phiếu, xin Vân tiểu thư thay ta làm chút gì đó cho bọn nhỏ.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã biết nàng là một người thiện lương hiền lành.
Du ca nhi và Trường Sinh nhận hết cực khổ sống đến tuổi này, nàng thật lòng biết ơn trời xanh thương xót nên mới nguyện ý giúp đỡ những hài tử khác.
Hắn cũng thật sự cảm tạ ông trời đã khiến một đêm hoang đường năm năm trước trở thành một câu chuyện tốt đẹp như bây giờ.
“Vậy ta thay bọn nhỏ cảm tạ Vương gia trước.”
Vân Sơ nhận lấy ba mươi ngàn lượng bạc.
Nàng muốn tích đức cho hai hài tử, Sở Dực cũng tích đức cho đôi nhi nữ của bọn họ, Du ca nhi cùng Trường Sinh chắc chắn sẽ mãi bình an khỏe mạnh vui vẻ.
Sáng hôm sau, Vân Sơ vẫn xuất hiện trên phố, khiến càng nhiều người biết tới sự tồn tại của cô nhi viện.
Vì tránh để xảy ra chuyện như hôm qua, Vân Sơ còn cố ý mang theo mấy thị vệ của Vân phủ.
Một buổi sáng đã có ít nhất bốn năm thai phụ đến dò hỏi, nếu bọn họ sinh nữ nhi thì có thể đưa tới cô nhi viện không.
“Chỉ cần là hài tử không được cha nương đón nhận thì đều được đến cô nhi viện, nếu ngày nào đó các ngươi hối hận thì cũng có thể đón hài tử về.” Vân Sơ ôn hòa cười nói: “Nhưng nếu trước khi các ngươi hối hận, hài tử đã được người khác nhận nuôi thì cô nhi viện sẽ bảo mật nơi ở của hài tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận