Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 711 -

Cuối tháng giêng, đưa tang Hoàng Hậu.
Văn võ bá quan đưa linh cữu đến hoàng lăng an táng.
Trong quãng thời gian này, ngày nào cũng phải ăn chay, Vân Sơ đã gầy đi một vòng lớn, hai đứa nhỏ vẫn còn ổn vì Vân Sơ thường trộm đút thịt cho bọn nó.
Lúc nàng trèo lên xe ngựa thì trông thấy Cung Hi Vương phi đang dắt theo hai đứa nhỏ đứng trong đám người.
Bây giờ Cung Hi Vương đã bị tước phong hào, nhốt vào địa lao, tạm thời chưa liên luỵ thê nhi, nhưng ngày tháng của thê nhi hắn ta cũng chẳng tốt đẹp gì, ngay cả xe ngựa cũng không có, chỉ có thể đi bộ theo đội đưa tang một đường tới hoàng lăng, hài tử nhỏ nhất kia còn chưa đến một tuổi.
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Người hoàng thất chính là như vậy, lúc ra đời hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút thì chẳng khác gì ngã từ trên những tầng mây xuống địa ngục.
Ai cũng nói hài tử vô tội nhưng hài tử sinh ra trong hoàng thất sẽ không nói đến vô tội, lúc hưởng phúc thì ung dung hưởng phúc, đến lúc gặp tai ương thì cũng phải gánh chịu tai ương.
Đời trước, Sở Dực bị người ta hãm hại bỏ tù, e là Du ca nhi cùng Trường Sinh cũng phải chịu đựng những điều này...
Cũng may đời này sẽ không còn như đời trước.
Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ lên xe, xe ngựa theo đội đưa ma chậm rãi tiến đến hoàng lăng.
Người của hoàng thành đều rời đi cả.
Sở Thụy vừa được phong vương được cung nhân dìu dắt đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ chậm rãi đi xa.
Sau khi hắn ta cứu hoàng đế ở tiệc mừng thọ đã được phong Trang Thân Vương một lần nữa, vì bị thương quá nặng, dưỡng thương bảy bảy bốn chín ngày mà còn chưa hồi phục nên vẫn ở lại trong cung, chính là An Khanh Cung, tẩm cung trước đây của Thái Hậu.
Hắn ta chậm rãi mở miệng: “Ta ra cung một chuyến, không cần đi theo.”
Hắn ta khoác thêm một kiện xiêm y thật dày, chỉ mang theo thân tín duy nhất ngồi kiệu rời cung, sau đó đi thẳng đến địa lao.
Bây giờ hắn ta không chỉ là Trang Thân Vương mà còn lại đại thần Chính tam phẩm của Công bộ, tay có thực quyền, nhét một chút bạc để vào địa lao cũng không phải chuyện gì khó.
Cung Hi Vương Sở Mặc đang bị nhốt trong địa lao.
Hắn ta đã không còn là Vương gia ngăn nắp tươm tất của trước kia, lúc này tóc tai hắn ta dơ bẩn bù xù, gương mặt lấm lem, y phục rách tung toé, chỉ có cặp mắt kia còn chút thần thái, đáy mắt tràn đầy hận ý.
Ngoài cửa nhà lao của hắn ta có một tử sĩ hắc y đang cúi đầu nói: “Vương gia yên tâm, hiện giờ hoàng thành trống không, bọn thuộc hạ đã chuẩn bị chu toàn, nhất định sẽ cứu Vương gia ra...”
Cung Hi Vương trầm giọng nói: “Là phụ hoàng bất nhân, cũng đừng trách ta bất hiếu.”
Vì nghiệp lớn, hắn ta trù tính rất nhiều năm, bên dưới vương phủ của hắn ta chứa đầy binh khí và lương thảo.
Nếu phụ hoàng đã buộc tội hắn ta mưu phản thì chi bằng hắn ta biến tội danh này thành thật, cho dù chết cũng không thể chết một cách hèn mọn như vậy.
Lúc hai người đang bí mật mưu đồ chuyện lớn thì cửa địa lao đột nhiên mở ra, ánh sáng chói lóa chiếu vào, tử sĩ kia còn chưa kịp trốn đi thì đã bị một lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ, ngã xuống đất tắt thở.
“Đã bị bắt vào đây rồi mà vẫn còn nhiều mưu tính như vậy.” Âm thanh của người đang đi tới vô cùng yếu ớt, hắn ta chậm rãi đến gần: “Một lần mưu phản chết hơn ngàn người, cái giá quá đắt, nên ngừng nghỉ đi thôi.”
“Sở Thụy?!” Sở Mặc trừng lớn đôi mắt: “Ngươi, ngươi ngươi...”
Người này vừa ra đời đã bệnh tật liên miên, không phải nên chết từ sớm sao, tại sao còn sống đến tận bây giờ?
Hơn nữa còn ngang nhiên tới địa lao giết chết thủ hạ thân tín nhất của hắn ta!
“Ngươi căn bản không bị bệnh!” Sở Mặc gằn từng chữ một: “Ngươi dùng thân thể bệnh tật che mắt Thái Hậu, che mắt Hoàng Thượng, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!”
Sở Thụy nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ là không muốn sinh linh đồ thán mà thôi.”
Hắn ta vừa nói vừa lấy một viên thuốc đen ngòm từ trong tay áo đưa qua đó: “Uống nó.”
Sở Mặc lập tức lui về phía sau, nhưng hắn ta đã chậm một bước.
Thuộc hạ đứng sau lưng Sở Thụy đã duỗi tay nắm được tóc của Sở Mặc, ghìm chặt đầu hắn ta vào song sắt của buồng giam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận