Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 169 -

Vân Sơ đã sớm nghe nói qua tên tuổi của Tư thần y.
Mới hơn ba mươi đã nổi danh, từng làm ngự y trong cung mấy năm nhưng lại yêu thích cuộc sống nhàn vân dã hạc, vừa bốn mươi đã xin từ chức đi vân du khắp nơi.
Cứ khoảng ba bốn năm là về kinh một lần để chẩn mạch cho hoàng thất, đương nhiên cũng sẽ nhân cơ hội này kiếm thêm một ít thu nhập, mỗi lần về kinh sẽ ở lại khoảng chừng nửa tháng.
Vân Sơ theo Lâm thị tới dược đường tạm thời của Tư thần y.
Mọi người đều biết tên húy của thần y nhưng không mấy ai biết Tư thần y ngồi khám bệnh ở đây, vừa đi vào đã cảm thấy không gian bên trong rất thanh tịnh.
“Vị này chính là Tạ phu nhân đúng không.” Tư thần y vuốt râu, nhìn Vân Sơ nói: “Nhìn tướng mạo của Tạ phu nhân không giống người không thể sinh sản, đợi lão phu xem mạch rồi lại nói.”
Ông ấy nói xong thì bảo Vân Sơ ngồi xuống, đưa cánh tay ra.
Vân Sơ hành lễ nói: “Làm phiền Tư thần y đến đây một chuyến, thật ra không phải là để chẩn mạch cho ta mà là một người khác.”
Nàng vừa nói xong thì Lâm thị lập tức thay đổi sắc mặt: “Sơ nhi, con nói hươu nói vượn gì đó, có biết Tư thần y bận rộn lắm không, có biết mời được thần y tới bắt mạch khó khăn thế nào không...”
“Mẫu thân, đừng tức giận.” Vân Sơ nhỏ giọng nói: “Con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiếp tục sinh hài tử, hà tất phải khiến thần y làm chuyện vô nghĩa?”
Nàng ra hiệu cho Thính Sương, Thính Sương xoay người đi ra ngoài, rồi mang theo một người vào trong.
Lâm thị nhìn sang, là một người mặc áo choàng đen, đầu đội mũ có mạn che màu đen, không phân biệt được nam nữ.
Người nọ bước vào vẫn có chút rụt rè, mãi đến khi Vân Sơ mở miệng: “Ngô thiếu gia, ngươi lại đây, gỡ mũ cho Tư thần y nhìn một cái.”
Ngô thiếu gia bước lên, vươn tay ra, Lâm thị vừa nhìn thấy cánh tay đó đã sợ hãi lui về phía sau, đó là bàn tay sao, màu da đen đúa, mạch máu nổi lên, mọc đầy những khối thịt tròn xoe, khối lớn nhất cũng bằng nắm tay trẻ sơ sinh, da bong tróc, còn đang mưng mủ chảy nước...
Lúc chiếc mũ được gỡ xuống, Lâm thị sợ tới mức muốn hôn mê, cả nhìn cũng không dám nhìn một cái.
“Này...” Tư thần y nhíu mày, vươn ngón trỏ đặt lên mạch Ngô thiếu gia: “Ngươi, ngươi là người Ngô gia!”
Ngô thiếu gia lộ ra vẻ khó tin: “Thần y biết Ngô gia?”
Tư thần y gật đầu: “Hơn bốn mươi năm trước, người Ngô gia đến cầu sư phụ ta, mời sư phụ ta chẩn trị căn bệnh quái lạ của Ngô gia, đáng tiếc khi đó sư phụ ta năng lực hữu hạn, chỉ có thể kê mấy phương thuốc khống chế bệnh tình rồi rời khỏi Ngô gia. Nhưng những năm gần đây, sư phụ ta chưa bao giờ dừng việc nghiên cứu căn bệnh này, còn đem tất cả thành quả nghiên cứu truyền lại cho ta, ta dựa theo kết quả nghiên cứu của sư phụ để tiến hành thử nghiệm các phương thức trị liệu... Nhưng hơn hai mươi năm trước, lúc ta đi tìm Ngô gia thì nghe được một tin bất hạnh, nói tất cả người Ngô gia đều đã chết.”
Ngô thiếu gia ứa nước mắt: “Cả Ngô gia chỉ còn một mình ta kéo dài hơi tàn cho tới ngày hôm nay...”
Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống hơn hai mươi năm.
Nếu không phải mẫu thân khăng khăng muốn hắn phải sống thì hắn đã tìm tới cái chết rồi.
“Đối với bệnh của Ngô gia, ta đã tìm được chỗ đột phá, nhưng ta cho rằng người Ngô gia đã chết hết nên toàn bộ ghi chép chữa bệnh đều đang đặt ở nhà cũ Thanh Châu.” Tư thần y mở miệng: “Sau khi ta trị bệnh cho Hoàng Hậu nương nương xong, ngươi theo ta về Thanh Châu đi.”
Trong đôi mắt tĩnh mịch của Ngô thiếu gia như hiện ra hy vọng: “Đa tạ thần y!”
Hắn trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.
Tư thần y đỡ hắn dậy: “Bệnh này không dễ trị, cũng phải ở lại Thanh Châu ít nhất năm mười năm để chữa bệnh, ngươi có chuyện gì muốn làm thì tranh thủ thời gian này hoàn thành đi, sau đó thì theo ta.”
Ngô thiếu gia vội gật đầu lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận