Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 474 -

Quả nhiên, Vân Sơ và Thái Tử Phi vừa ngồi được một lúc thì Hoàng Hậu đã bảo muốn thay y phục, Thái Tử Phi bèn kéo nàng đi hầu hạ Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tùy ý để cung nữ rửa mặt chải đầu, ôn thanh nói: “Sơ nhi mới hai mươi nhỉ.”
Vân Sơ cúi đầu đáp lời: “Qua năm đã là hai mươi ba rồi.”
“Nữ tử hai mươi ba là độ tuổi rất đẹp, một mình phí hoài năm tháng chẳng phải cô độc lắm sao?” Hoàng Hậu bỗng nhiên giữ chặt tay nàng: “Lúc ngươi còn nhỏ cũng thường theo mẫu thân ngươi vào cung, bổn cung cũng coi như nhìn ngươi lớn lên, năm đó ngươi gả cho Trạng Nguyên lang Tạ Cảnh Ngọc, cũng coi như là một cửa hôn nhân tốt, đáng tiếc...”
“Quả thật là đáng tiếc.” Thái Tử Phi tiếp lời: “Vân tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành năm đó, một người phòng không gối chiếc thực sự tịch mịch... Mẫu hậu, đại biểu ca hiện giờ cũng một thân một mình, con thấy cũng rất xứng đôi với Vân tiểu thư, không bằng mẫu hậu làm mai, tác thành cho một mối nhân duyên?”
Vân Sơ lập tức trầm mặc.
Đại biểu ca trong miệng Thái Tử Phi chính là biểu huynh ruột của Thái Tử, là đích trưởng tử của đương kim quốc cữu, cũng chính là đại ca của hoàng hậu, Công Tôn Ninh.
Đích trưởng tử của Công Tôn gia, Vân Sơ đương nhiên từng nghe nói tới.
Công Tôn Ninh năm nay hẳn đã ngoài ba mươi, lúc trước từng cưới hai chính thê nhưng đều chết cả, trong nhà đầy một đám di nương cùng hài tử.
Hoàng Hậu đây là muốn nàng trở thành thê tử thứ ba của Công Tôn Ninh.
“Sơ nhi, nếu ngươi gả vào Công Tôn gia, về sau nên gọi bổn cung một tiếng cô mẫu.” Hoàng Hậu ra vẻ hiền từ: “Hôm nay là ngày lành, bổn cung thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho các ngươi được không?”
Bà ta kỳ thật không muốn chất nhi cưới nữ nhi Vân gia.
Vân Tư Lân mất tích nhiều ngày như vậy, e là đã chết ở xó xỉnh nào rồi, dù cuối cùng Vân gia không bị định tội thì Vân gia cũng thất thế.
Vân gia mất đi binh quyền không thích hợp làm thông gia với Công Tôn gia.
Nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Vân Sơ, từ sau khi Vân Sơ thủ tiết, chất nhi của bà ta như lên cơn điên, ngày nào cũng la hét đòi cưới Vân Sơ.
Bà ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành mời Vân Sơ vào cung, nhân cơ hội này định ra hôn sự.
Chỗ tốt duy nhất mà bà ta có thể nhìn ra trong cuộc hôn nhân này chính là Hoàng Thượng còn nhớ thương Vân gia nhiều đời lập công, thương tiếc người Vân gia, đương nhiên cũng sẽ xem trọng Công Tôn gia.
“Xin Hoàng Hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Vân Sơ trực tiếp quỳ gối dập đầu.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương thương nhớ, thần nữ tang phu hòa ly, bát tự quan tinh nhược, không dám trèo cao gả cho Công Tôn đại nhân.”
Hoàng Hậu nhíu mày.
Nữ tử bát tự quan tinh nhược chính là khắc phu, cái chết của Tạ Cảnh Ngọc cũng xem như là một ví dụ.
Bà ta vốn đã không muốn chất nhi cưới nữ nhi Vân gia vào cửa, bây giờ Vân Sơ nói như vậy, bà ta lập tức đánh mất ý niệm, đỡ Vân Sơ lên: “Bổn cung chỉ hỏi ý ngươi một chút, nếu ngươi không muốn thì thôi.”
Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.
Nàng thật sự không ngờ bản thân đã thủ tiết hòa ly, Vân gia cũng đã thành ra như thế mà vẫn còn có người hứng khởi đi làm mai cho nàng.
Cũng may Hoàng Hậu cũng không phải người cố chấp, bằng không thánh chỉ tứ hôn ban xuống, nàng có khóc cũng không còn kịp nữa.
Vân Sơ cùng Thái Tử Phi cẩn thận hầu hạ Hoàng Hậu thay y phục, lúc bước ra khỏi nội thất thì trắc phi cũng vừa lúc bước vào cửa lớn Đông Cung, bắt đầu chính thức bái đường.
Hỉ bà và các cung nữ vây quanh Thái Tử cùng trắc phi, từ cửa lớn đi vào.
Tất cả khách khứa không phân nam nữ đứng dạt sang hai bên quan sát.
Trắc phi của Thái Tử không thể mặc màu đỏ tươi mà sẽ chọn màu đỏ nhạt hơn một chút, tay cầm quạt che hết nửa gương mặt.
Phương Tâm Nghiên lén lút hạ quạt xuống một chút, ngẩng đầu nhìn khách khứa đứng hai bên, nàng ta nhìn thấy một gương mặt khiến bản thân ngày đêm thương nhớ.
Nàng ta không thể trở thành Bình Tây Vương phi, lại trở thành trắc phi của huynh trưởng hắn.
Vì sao lại bỏ lỡ như vậy.
Vận mệnh trêu người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận