Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 520 -

“Du ca nhi, Trường Sinh, nghe thấy chưa, phụ vương đã đồng ý sẽ tìm một mẫu thân khác cho các con rồi.” Bà ấy ôn nhu nói: “Yên tâm, mẫu thân này chắc chắn sẽ đối xử tốt với các con, đừng khóc, ngoan.”
Sở Hoằng Du khụt khịt mũi mở miệng nói: “Chọn ai cũng được, miễn là con và muội muội đều thích là được sao?”
Ân phi không dám tiếp lời này, bèn nhìn về phía người ngồi trên long ỷ.
Hoàng đế gõ gõ mặt bàn.
Nếu nàng kia xuất thân huân quý thì cũng vừa lúc trở thành trợ lực cho lão tam.
Nếu xuất thân quá thấp... nhưng có thấp thế nào thì vẫn tốt hơn một nông nữ.
“Là ai cũng được.” Hoàng đế lấy hai khối ngọc trong khay đưa cho hai đứa nhỏ: “Mấy ngày nữa hoàng cung sẽ tổ chức tiệc trừ tịch, các con muốn nữ tử nào làm mẫu thân thì cứ việc đưa ngọc bội cho nàng, hoàng tổ phụ sẽ tứ hôn cho phụ vương các con và nữ tử đó.”
Chỉ có gia quyến của quan viên từ Ngũ phẩm trở lên mới được phép tham gia yến hội cung đình, nói cách khác, dù hai đứa nhỏ chọn thế nào thì xuất thân của nàng kia ít nhất cũng là từ nhà Ngũ phẩm.
Tuy nữ nhi nhà Ngũ phẩm cũng không xứng với vị trí Vương phi nhưng chỉ cần hai đứa nhỏ thích, lui một bước cũng không sao.
Trong lòng Ân phi cũng nghĩ như vậy, dù thế nào thì vẫn tốt hơn chọn một nông nữ.
Sở Hoằng Du nắm ngọc bội, vươn đầu ngón tay: “Hoàng tổ phụ nói phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay.”
Hoàng đế sợ tiểu tử này lại khóc nên cố gắng áp chế tính tình, vươn ngón tay móc ngoéo với thằng bé.
Sở Trường Sinh cũng vươn ngón tay ngoéo tay với hoàng đế.
Chuyện này cứ được quyết định như thế.
Sở Dực để hai đứa nhỏ lại hoàng cung rồi tức tốc giục ngựa về phủ.
Hắn xuyên qua cổng tò vò tới viện tử của Vân Sơ, Thính Tuyết vào trong thông báo rồi để hắn đi vào.
“Sơ nhi!”
Sở Dực đi vào.
Vân Sơ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Vương gia, ngồi đi.”
“Không phải đã nói phải gọi ta là Dực lang sao?” Sở Dực đi về phía nàng: “Mọi người đều gọi ta là Vương gia, ta hy vọng nàng không giống những người khác.”
Vân Sơ trầm mặc một chút rồi nói: “Vậy ta gọi chàng là Sở Dực được không?”
Hẳn là không có ai gọi thẳng tên của hắn đâu.
“Được.” Sở Dực ngồi đối diện nàng, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Khiến nàng thiệt thòi rồi.”
Hắn không thể nào quang minh chính đại hỏi cưới nàng.
Hắn không có cách nào tuyên bố cho mọi người biết tình ý hắn dành cho nàng.
Hắn không thể nói với người khác nàng chính là người độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
“Không thiệt thòi.” Vân Sơ cong môi: “Ta biết chàng đang bảo hộ ta.”
Nếu hắn nói với Ân phi hắn muốn nghênh thú nàng thì nàng chắc chắn sẽ bị Ân phi xét nét, bị làm khó dễ, bị khinh thường, bị lập uy... sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Phụ hoàng sẽ tứ hôn ở tiệc trừ tịch.” Sở Dực bình tĩnh nhìn nàng: “Nhanh thôi, ta sẽ có thể cưới nàng về làm thê tử của ta.”
Ánh mắt của hắn quá mức nồng cháy khiến toàn thân Vân Sơ không được tự nhiên.
Nàng nghĩ tới nụ hôn ngày hôm đó, thật là khiến đầu óc người ta mê man.
Nàng sợ mọi chuyện sẽ mất khống chế, lập tức đứng lên: “Hình như mai bên ngoài đã nở rồi, vừa lúc chiết một cành cắm bình hoa.”
Sở Dực cầm lấy áo choàng phủ lên người nàng, cùng nàng đi ra ngoài.
Trong viện chỉ có mấy cây mai đón gió đông nở rộ, hương thơm thanh nhã phảng phất, vô cùng mỹ lệ.
Sở Dực duỗi tay, ngắt cành hồng mai ở chỗ cao nhất đặt vào tay Vân Sơ.
Mặt người ánh lên sắc hồng của hoa mai khiến người ta động tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận