Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 445 -

“Thật là vui, con có ngoại bà!”
“Còn có cữu cữu và cữu mẫu!”
“Ha ha ha, hôm nay là một ngày quá vui vẻ!”
Sở Hoằng Du vui tới mức không thấy đường đi, tới lúc ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, cứ chạy vòng vòng vây quanh một đám người.
“Ta nói tiểu tử ngươi có thể ngồi yên được không!” Vân Chấn Giang chống hai má nói: “Rốt cuộc có ăn cơm không?”
Trong lòng nó thật sự rất khó chịu.
Cô cô nó, cha nó, nương nó, tổ mẫu nó đều vây quanh hai hài tử này.
Còn chuẩn bị đủ loại lễ vật.
Nó hoàn toàn bị xem nhẹ.
Khó chịu, vô cùng khó chịu.
“Giang ca nhi, sao con lại nói chuyện với Du ca nhi như vậy?” Liễu Thiên Thiên sờ đầu nhi tử nhà mình: “Sau này con là biểu ca của bọn họ, phải hiểu chuyện một chút.”
“Hì hì hì, biểu ca, ta cũng có biểu ca!” Sở Hoằng Du kích động ôm chặt Vân Chấn Giang, sau đó lại sờ bụng của Liễu Thiên Thiên: “Cũng sắp cóbiểu muội... Oa, cữu mẫu, biểu muội động, động, đá tay của con...”
Sở Trường Sinh tò mò đi tới, tuy rằng con bé không nói lời nào nhưng đôi mắt đen nhánh lại ngập tràn mong đợi.
Liễu Thiên Thiên nắm tay tiểu cô nương đặt lên bụng mình: “Trường Sinh, con sờ biểu muội nhiều một chút, để sau này biểu muội cũng xinh đẹp giống như con.”
Đôi tay nho nhỏ chạm nhẹ lên bụng, nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó tiểu cô nương cười rộ lên.
Lâm thị cũng cười theo.
Tảng đá đè nặng trong ngực nhiều năm đã biến mất, sao có thể không thoải mái chứ?
Gương mặt lạnh băng của Sở Dực giãn ra.
Những góc cạnh trên gương mặt hắn cũng tràn ngập sự dịu dàng ôn nhu,
Thì ra khi ở chung với người nhà chân chính, Trường Sinh sẽ thật sự bước ra khỏi thế giới nhỏ của con bé.
Hắn tin Trường Sinh nhất định sẽ càng ngày càng tốt lên.
Một bữa cơm kết thúc trong tiếng cười đùa hi ha của Sở Hoằng Du và Vân Chấn Giang.
Lâm thị cảm thấy món lẩu này quá ngon, nếu sau này có cơ hội thì phải đến đây ăn một bữa nữa.
“Ngoại bà, chúng ta nói nhỏ một chút...” Sở Hoằng Du kéo tay Lâm thị, mở to đôi mắt tròn xoe hỏi: “Tại sao con và Trường Sinh có thể có cữu cữu, cữu mẫu và ngoại bà, có phải là vì mẫu thân sắp gả cho phụ vương con không?”
Lâm thị che miệng thằng bé: “Nói bậy.”
Tiểu gia hỏa gỡ tay bà ấy ra, nghiêm túc nói: “Ngoại bà, con không có nói bậy, phụ vương con nói muốn cưới mẫu thân làm Vương phi, hiện giờ Vân gia thừa nhận của con và Trường Sinh, còn đối xử tốt với bọn con như vậy, đưa nhiều lễ gặp mặt như vậy, không phải là đã tán thành hôn sự này rồi sao?”
Lâm thị: “...”
Bà ấy căn bản không biết phải nói chuyện này với một hài tử chưa tròn năm tuổi như thế nào.
Càng không thể nói phụ vương con đã có người trong lòng, còn vì người đó mà náo loạn với Ân tần, có nói thì đứa nhỏ này cũng không hiểu.
“Thôi vậy, ngoại bà lớn tuổi, chắc là không hiểu mấy chuyện này rồi.” Sở Hoằng Du thở dài: “Chắc phải đợi đến khi ngoại công hồi kinh thì phụ vương và mẫu thân mới chính thức thành thân.”
Lâm thị: “...”
Bà ấy không hiểu?
Đúng đúng đúng, bà ấy thật sự không hiểu.
“Ngoại bà, con cũng có chuẩn bị lễ vật cho ngài.” Sở Hoằng Du nắm tay Lâm thị kéo bà ấy ra phía sau.
Lâm thị theo thằng bé đi xuyên qua một dãy hành lang, bước vào một cánh cửa, vòng qua một trường lai, lại bước qua một cái cổng tò vò, sau đó ——
Bà ấy nhíu mày, sao viện tử này lại giống viện tử của Sơ nhi y như đúc.
Bà ấy đang nghĩ ngợi thì đã bị tiểu gia hỏa lôi vào phòng, cả bài trí bên trong cũng giống nhau, đến cả màu sắc và hoa văn của bộ ấm trà trên bàn cũng vậy.
Vén rèm châu bước vào nội thất, mùi hương ở đây cũng giống nhau như đúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận