Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 709 -

Thái Tử khóc đứt ruột đứt gan.
Mẫu hậu của hắn ta đã chết.
Hài tử chưa chào đời cũng chết.
Hắn ta thật hận không thể lôi ra người đứng sau thiên đao vạn quả.
Trong điện cũng có những đại thần mất đi thê nhi, bọn họ cũng ào ào rơi lệ.
“Hoàng Hậu nương nương đại thiện, không thể nào làm ra chuyện như vậy...” Một đại thần mở miệng nói: “Thần phát hiện hình như Bình Tây Vương đã sớm có chuẩn bị...”
Sở Dực đứng ra, lạnh giọng mở miệng: “Đêm trước khi tiệc mừng thọ diễn ra, nhi thần đã nhận ra chút tình hình nên mới bố trí người vào hoàng cung, nhưng nhi thần không ngờ mẫu hậu lại sắp xếp người ám sát bức vua thoái vị, tuy mẫu hậu đã chết nhưng chứng cứ đầy đủ cả!”
“Không! Không thể nào! Mẫu hậu của ta sẽ không làm chuyện như vậy!” Thái Tử thất thanh quát: “Ta chính là Thái Tử, là Thái Tử phụ hoàng thân phong, tại sao mẫu hậu lại đi tranh thứ vốn đã thuộc về ta! Đây là vu hãm! Là có người cố ý hãm hại! Không phải Sở Dực ngươi thì chính là Sở Mặc! Chỉ có hai người các ngươi mới có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy!”
Đại điện quanh quẩn âm thanh của Thái Tử, rõ ràng hắn ta đã sắp điên rồi.
Hoàng đế chậm chạp mở miệng: “Không phải Hoàng Hậu, không thể nào là Hoàng Hậu.”
Sở Dực trầm mặc.
Hoàng Hậu mưu tính ám sát, ý thức được bản thân sẽ bại nên đã thừa lúc ngàn cân treo sợi tóc, dùng một mạng của mình để đổi lấy trong sạch cho Thái Tử.
Thái Tử được bảo hộ quá tốt, dù mọi chuyện đã tới nước này nhưng vẫn cứ không biết gì.
Cũng vì vậy mà hắn ta sẽ không bị phụ hoàng hoài nghi.
“Cũng không phải Dực nhi.”
Hoàng đế chậm rãi phun ra những lời này.
Nếu không phải Dực nhi sớm có phòng bị thì tất cả đã mất khống chế.
Vậy chỉ có thể là...
“Sở Mặc!” Hoàng đế siết chặt tay, khớp xương lạnh lẽo trở nên trắng bệch: “Nhất định là nó!”
Sở Dực bảo trì trầm mặc.
Rõ ràng trong lòng phụ hoàng áy náy với Hoàng Hậu, hắn nói nhiều sẽ khiến phụ hoàng hoài nghi.
Nếu phụ hoàng nhận định là Sở Mặc thì cứ cho là Sở Mặc đi.
“Hoàng Hậu vì bảo hộ trẫm mà mất mạng, truy phong Hiếu Ý Đoan Nhân Hoàng Hậu.” Hoàng đế gằn từng chữ một: “Tế cáo Thái Miếu, hành sách thụy lễ...”
Tất cả đều dựa theo quy cách mai táng tối cao nhất của hoàng thất.
Thái Tử khóc lớn.
Chờ không khí bi thống qua đi, một đại thần chậm rãi mở miệng: “Cô nhi của tiền Thái Tử, Sở Thụy điện hạ vì bảo hộ Hoàng Thượng mà sinh tử chưa rõ...”
Hoàng đế mở miệng: “Sở Thụy có công hộ giá, khôi phục phong hào Trang Thân Vương, nếu có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì ban vương phủ và đất phong, đến Công bộ nhậm chức quan Tam phẩm, khâm thử!”
Cần phải phong thưởng hậu hĩnh cho người hộ giá, như vậy mới có thể khiến người tài liều mạng cứu vua trong lúc nguy cấp.
Đại Lý Tự suốt đêm tra rõ, cuối cùng đã đổ hết án này lên đầu Cung Hi Vương Sở Mặc.
Lần mưu nghịch ám sát này dẫn tới sự thương vong của vô số cung nữ thái giám, mười chín đại thần mất mạng, hơn ba mươi người bị thương, nữ quyến tử vong ba mươi sáu mạng, bị thương hơn tám mươi người... Tiếp theo, cả hoàng thành chịu tang, bầu trời luôn có minh tệ, đầu đường luôn có đội ngũ đưa linh cữu, tiếng khóc tràn lan.
Chuyện quan trọng nhất của hoàng thất lúc này chính là hậu sự của Hoàng Hậu.
Hoàng đế muốn thực hiện theo quy cách lễ chế tối cao nhất, vì thế hoàng thất quý tộc cả triều, cho tới quan Thất phẩm tép riu, nữ quyến nhi nữ nhà quan lại ngày nào cũng phải tiến cung tụng kinh khóc tang cho Hoàng Hậu...
Bởi vì Giác ca nhi còn quá nhỏ nên Sở Dực cầu ân điển miễn cho Giác ca nhi khóc tang, nhưng Du ca nhi và Trường Sinh trốn không thoát, ngày nào cũng theo cha nương tiến cung, quỳ gối trước đại điện khóc tang cho Hoàng Hậu.
Lúc trước Thái Hậu qua đời, hoàng đế cũng không để bụng như vậy, mọi thứ cũng chỉ làm cho có.
Hiện giờ Hoàng Hậu hoăng thệ, hoàng đế ngày nào cũng đích thân tới, hoàng đế ở đó, mọi người cũng không dám qua loa, người nào cũng khóc đứt ruột đứt gan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận