Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 716 -

Vừa vào đại sảnh thì Trường Sinh đã bị Khâu tiểu thư gọi đi, hai người tươi cười nói chuyện.
Vân Sơ vô cùng vui mừng, tiểu cô nương khi trước nhát người không biết nói bây giờ đã có nhân mạch của chính mình.
Bây giờ nàng rất yên tâm để Trường Sinh kết giao với người khác nên không ngồi bên cạnh mà nâng bước qua chỗ Vân phi nói chuyện.
“Sao trông cô cô tiều tụy như vậy?”
Vân phi nói: “Hậu cung nhiều nữ nhân, thị phi cũng nhiều, không phải chuyện này thì là chuyện kia, ta thực sự có chút bội phục Hoàng Hậu nương nương.”
Từ khi chấp chưởng phượng ấn, cuộc sống của bà ấy không khi nào được thư thả, luôn có người tới tìm bà ấy kiện tụng, ban đầu bà ấy còn kiên nhẫn nghe, sau đó lại dứt khoát đánh năm mươi bản cảnh cáo, cuối cùng mới khiến đám người đó bớt tới tìm bà ấy.
Vân Sơ nhỏ giọng hỏi: “Cô cô có muốn tranh vị trí Hoàng Hậu?”
Vân phi bình thản cười: “Tuy ta không để ý mấy thứ này nhưng dù là vì lão bát hay là vì con và Vân gia, ta cũng phải nỗ lực một chút, bản thân không tranh được cũng không thể để người khác tranh.”
Trở thành Hoàng Hậu mới có được quyền lực lớn hơn, có lẽ ngày nào đó Hoàng Thượng xuôi nam, bà ấy cũng có thể đi theo, đến thăm lão bát.
Nếu Hoàng Thượng chết thì bà ấy sẽ thành Thái Hậu, quyền lực của Thái Hậu càng lớn hơn nữa, đến lúc đó bà ấy sẽ lấy danh nghĩa dưỡng lão để đến đất phong ở cùng lão bát.
Hơn nữa nếu bà ấy thành Thái Hậu thì Ân phi sẽ không thể làm Thái Hậu nữa, sẽ không thể dùng thân phận mẹ chồng để gây áp lực với Sơ nhi, ép buộc Sơ nhi lấp đầy hậu cung cho Sở Dực.
Có lẽ Vân gia sẽ còn thăng tiến nhưng như vậy thì sao?
Vân gia đã sớm không còn sợ cái gọi là công cao chấn chủ.
Nhìn từ mọi phương diện, bà ấy đều phải tranh vị trí Hoàng Hậu này.
Cho dù không tranh được thì cũng không thể để nó rơi vào tay người khác.
Vân phi nhướng mày, thấy một bóng người đi đến, thần sắc lập tức lạnh đi mấy phần: “Cẩm phu nhân tới rồi, ta ra đón tiếp một chút.”
Sau khi Lê Tĩnh Xu tiến cung vào năm trước thì vẫn cứ ở lì trong cung, cũng mặc kệ lời đồn đãi bên ngoài, bà ta vẫn ở trong Dưỡng Tâm Điện.
“Vân phi nương nương.” Lê Tĩnh Xu cười khanh khách hành lễ: “Hoa xuân năm nay nở thật đẹp.”
Vân phi cười mở miệng: “Nếu Cẩm phu nhân thích thì sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, có thể chọn vài chậu mang về.”
“Vậy đa tạ Vân phi.”
Gương mặt Lê Tĩnh Xu tràn ngập ý cười nhưng trong đáy mắt lại là một tia lạnh lẽo khiến người ta rét run.
Từ khi Hoàng Hậu chết thì Hoàng Thượng đã không còn ôn tồn với bà ta nữa, đừng nói vị trí Hoàng Hậu, bây giờ bà ta muốn vào hậu cung cũng khó.
Một tháng trước, Hoàng Thượng muốn bà ta rời cung, ban cho bà ta một tòa nhà lớn, bà ta than thở khóc lóc hồi lâu mới khiến Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Cũng vì chuyện đó mà bà ta đã ý thức được một chuyện, tình cảm nam nữ không phải là thứ dài lâu.
Nếu bà ta không chủ động làm gì đó thì bà ta sẽ bị đuổi ra khỏi hoàng cung, trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Bà ta cố ý dùng rất nhiều bạc tìm một vu nữ Tây Vực mua hai con cổ trùng.
Hai con cổ trùng dành cho một đôi nam nữ, chỉ cần nam tử có một chút tình ý với nữ tử thì cổ trùng này sẽ phát huy hiệu lực.
Hoàng Thượng đã dùng cổ trùng được một tháng, cũng nên thử uy lực của cổ trùng này rồi.
Lê Tĩnh Xu ngồi xuống chậm rãi uống trà.
Vân phi bị một đám cung phi vây quanh.
“Vân phi tỷ tỷ, Cẩm phu nhân kia cứ ở trong cung như vậy, không thích hợp đâu.”
“Lúc trước bà ta vào cung dưỡng thương, bây giờ thương thế đã khỏi thì cũng nên đi rồi, Vân phi tỷ tỷ nói với Hoàng Thượng một câu đi.”
“Đúng vậy Vân phi tỷ tỷ, hiện giờ cũng cũng chỉ có tỷ mới có thể nói mấy câu trước mặt hoàng thượng.”
“...”
Vân phi chỉ cười không nói.
Tuy bà ấy cũng không thích Cẩm phu nhân nhưng sẽ không làm chim đầu đàn gây chuyện.
Nhìn thái độ của Hoàng Thượng là có thể đoán được Hoàng Thượng căn bản không muốn để Cẩm phu nhân vào hậu cung, thời gian dài sẽ sinh ra chán ghét mà thôi, bà ấy hà tất phải mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận