Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 680 -

Hoàng Hậu cũng âm thầm tác động không ít, cuộc chiến giữa hai bên chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Tuy rằng bọn họ âm thầm đấu nhau kịch liệt nhưng tấu chương liên quan tới việc đoạt đích trên triều đình càng ngày càng ít, rất nhiều người đã cảm nhận được sự bình yên trước cơn bão.
Bụng của Vân Sơ cũng dần dần phồng lên, càng ngày càng có bộ dáng của thai phụ.
“Động, muội muội động!” Sở Hoằng Du đặt tay trên bụng Vân Sơ, để đó gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng cảm nhận được thai máy, thằng bé hưng phấn hô lên: “Nương, mau sờ đi, muội muội còn động này.”
“Ca ca, có thể nhỏ giọng một chút được không.” Sở Trường Sinh thở dài một tiếng: “Muội muội bị ca ca dọa rồi.”
Sở Hoằng Du vội vàng che kín miệng.
“Được rồi, nương các con phải nghỉ ngơi.” Sở Dực mở miệng đuổi người.
Chờ hai đứa nhỏ đi học hết, lúc này hắn mới quỳ trước người Vân Sơ, nghiêng đầu dán lỗ tai lên bụng nàng.
Có lẽ là cảm nhận được thân phụ, tiểu gia hỏa trong bụng bắt đầu không yên.
“Thật là đang động này!” Ngữ khí của Sở Dực ngập tràn hưng phấn: “Đây là một hài tử hoạt bát!”
Tuy mỗi ngày hắn đều cảm nhận được thai động nhưng cứ mỗi khi thấy hài tử máy thai hắn vẫn cứ kích động không thôi.
Đôi khi hắn sẽ nghĩ lúc trước nàng mang thai Du ca nhi và Trường Sinh, nếu hắn cũng ở bên cạnh nàng thì tốt rồi, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Quá khứ đã qua đi, con người phải học được cách quý trọng hiện tại.
Mỗi sáng hắn sẽ đến Đại Lý Tự xử lý một ít công vụ, buổi chiều buổi tối đều ở nhà, dẹp hết mấy chuyện vụn vặt sang một bên.
Hằng ngày hắn sẽ cùng Vân Sơ xử lý một ít việc nhà, sau đó thì dùng cơm, bữa sáng bữa trưa bữa tối, điểm tâm chiều, các bữa ăn nhẹ, mỗi tối trước khi ngủ, Vân Sơ phải ăn một bữa phụ mới ngủ được, nàng thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm vì đói, do đó hắn cũng sẽ ăn một ít với nàng.
Không chỉ có Vân Sơ béo lên mà hắn cũng cảm giác bản thân mình béo tròn.
Hắn chỉ có thể chờ đến khi Vân Sơ ngủ mới cầm kiếm chạy ra sân luyện một hồi...
Thời gian nhoáng cái đã đến tháng sáu tháng bảy, ngày dự sinh của Vân Sơ là tháng tám.
Bây giờ nàng đi đứng cũng là một vấn đề, chỉ ra vườn đi một vòng đã thở dốc, dựa vào Sở Dực không muốn động thân.
Sở Dực ôn nhu nói: “Ngự y nói trước khi sinh một tháng phải đi lại nhiều một chút, đến lúc đó sinh sản mới càng thuận lợi, Sơ nhi, ngoan, chúng ta lại đi một vòng.”
Vân Sơ cũng biết lý lẽ này.
Nếu nàng tự tản bộ thì vẫn có thể đi một hơi hết ba vòng.
Cũng không biết tại sao mỗi khi có Sở Dực, nàng lại trở nên mong manh dễ vỡ thế này.
Trước ngày dự sinh một tháng là một quãng thời gian rất gian nan, buổi tối đi ngủ cũng thành vấn đề, nàng chỉ có thể ngồi ngủ, ngủ một chút là bừng tỉnh vì đủ loại nguyên nhân.
“Sơ nhi, sinh đứa nhỏ này ra rồi chúng ta sẽ không có thêm hài tử nữa.”
Sở Dực ôm nàng nhẹ giọng nói.
Càng gần tới ngày dự sinh thì hắn càng sợ hãi.
Sợ nàng xuất huyết nhiều, sợ nàng xảy ra chuyện, sợ hài tử xảy ra chuyện...
Vân Sơ cũng rất sợ.
Đã từng trải qua một lần tuyệt vọng nên lần này nàng vô cùng cẩn thận.
Từng ngày trôi qua, thời tiết giữa tháng tám càng thêm nóng bức, thế cục triều đình cũng ngày càng không ổn, thế lực của Cung Hi Vương bành trướng, Thái Tử suy thoái, dân gian đã lan truyền Đông Cung sắp đổi chủ...
Vân Sơ biết Sở Dực đã sớm nắm được nhân chứng vật chứng Cung Hi Vương tham dự vào chuyện gian lận khoa cử nhưng vì nàng lớn bụng, hắn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vẫn ém nhẹm chưa công khai, mọi chuyện cứ chờ nàng sinh hài tử xong rồi lại tính.
Một đêm cuối tháng tám, bụng Vân Sơ đột nhiên truyền tới từng cơn đau có quy luật...
“Mau, bà đỡ!”
“Mấy người các ngươi đi nấu nước ấm!”
“Không cần hoảng loạn, nghe bà đỡ sắp xếp!”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận