Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 115 -

Vân Sơ nhếch môi.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đời này Tạ Thế Duy sẽ chẳng bao giờ sửa đổi.
Bị ăn đòn một trận đau điếng, nó đã học được cách ngụy trang.
Vân Sơ mở miệng nói: “Vũ di nương nói con đẩy, con lại nói con không có đẩy, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, vậy chi bằng để Doãn ca nhi tự nói đi.”
Tạ Thế Doãn cúi đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Thính Vũ gấp đến độ muốn dậm chân: “Doãn ca nhi, phu nhân ở đây, con nói thật với phu nhân là được, phu nhân thương con nhất, chắc chắn sẽ làm chủ cho con.”
Tạ Thế Duy nhếch môi, mở miệng nói: “Doãn ca nhi, phu tử đã nói rồi, tiểu hài tử không được nói dối.”
“Mẫu thân, nhị ca không có ức hiếp con...” Tạ Thế Doãn cúi đầu thật thấp: “Là, là di nương nhìn lầm.”
Thính Vũ không thể tin nổi, nàng ta còn có thể nói gì nữa đây.
Vân Sơ trực tiếp buông chung trà: “Duy ca nhi nói không có đẩy, Doãn ca nhi cũng nói không có, Vũ di nương ngươi nói không thành có nghĩa là sao?”
Thính Vũ há mồm biện giải: “Phu nhân, thiếp thân không có nói không thành có...”
“Ta còn rất nhiều việc phải làm, các ngươi lui ra đi.” Vân Sơ cầm sách nhìn nhìn.
Thính Sương làm tư thế tiễn khách.
Thính Vũ đưa Tạ Thế Doãn ra ngoài, lạnh mặt nói: “Ta rõ ràng thấy nó bắt nạt con, sao tới trước mặt phu nhân con lại không dám thừa nhận!”
“Vũ di nương nói gì vậy?” Tạ Thế Duy bước tới bên cạnh: “Thật ra ta và Doãn ca nhi chỉ đang đùa giỡn thôi mà, chỉ có Vũ di nương coi là thật, còn dám nháo tới chỗ mẫu thân, mẫu thân ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ xử lý mấy việc nhỏ này.”
Nó vừa nói vừa bắt lấy bả vai của Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, phu tử có giao bài tập, chúng ta cùng đi làm đi.”
Chờ đến khi đi cách Thính Vũ khá xa, Tạ Thế Duy mới trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi đến chỗ mẫu thân biểu hiện thật không tồi, ta rất vừa lòng, nhớ kỹ, đương gia sau này của Tạ phủ là đại ca ta, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe ta nói, chờ đến khi đại ca thành gia chủ, ta sẽ bảo đại ca đuổi Vũ di nương ra khỏi Tạ phủ, để bà ta xướng kĩ bên ngoài, khiến cho ngươi đời này cũng không thể ngẩng đầu!”
“Nhị ca, đệ nghe lời, đệ sẽ ngoan ngoãn nghe huynh nói!” Tạ Thế Doãn nghĩ đến cảnh di nương mình bị đuổi ra đi, nước mắt lại trào ra.
Hiện tại mẫu thân không thích nó, nếu cả Vũ di nương che chở nó nhất cũng rời đi thì nói phải làm sao đây?
Nó nước mắt lưng tròng làm bài tập phu tử giao về nhà, từ trước đến nay nét bút của nó vô cùng ngay ngắn, nhưng có Tạ Thế Duy nhìn chằm chằm, nó chỉ đành viết như vẽ bùa, đến bản thân còn không biết mình đang viết cái gì...
Tạ Thế Duy vừa lòng gật đầu, nó chỉ cần viết đẹp hơn Doãn ca nhi một chút thì phụ thân mẫu thân sẽ không quở trách nó nữa.
Vào tháng năm, nhiệt độ dần lên cao.
Mới sáng sớm mà trên đầu Vân Sơ đã đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Tháng tư còn lạnh như lúc mới vào đông, sao đột nhiên lại nóng lên như vậy?” Thính Phong tính ngày tháng: “Nửa tháng sau e là trời cũng nóng như vậy.”
Vân Sơ biết, đâu chỉ là nửa tháng, phải là bốn năm tháng, mãi cho đến tháng mười, thời tiết sẽ càng ngày càng nóng, may mắn trong thời gian đó đôi khi sẽ có mưa to, nếu không hạn hán lâu ngày sẽ dẫn đến mất mùa, cuộc sống của dân chúng sẽ càng khó khăn.
Nàng mở miệng nói: “Có tin tức chưa?”
Hôm nay là ngày yết bảng viện thí, nàng sắp xếp hai gia đinh đến xem kết quả, lúc này hẳn đã dán thông báo rồi.
Vừa dứt lời, Thính Tuyết đã thở hổn hển chạy tới: “Phu nhân, nha môn phái người tới báo tin vui, đại thiếu gia thi đậu tú tài, thật sự đỗ đầu!”
Trên mặt Vân Sơ hiện ra ý cười, chỉ là ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.
Trong khoảng thời gian này, Tạ phủ đã xảy ra nhiều chuyện lớn bé như thế, Tạ Thế An còn có thể giành được vị trí nhất bảng, nàng phải thừa nhận hài tử này trời sinh đã có thiên phú học tập.
Nếu không phải sau này Tạ Thế An chĩa mũi dùi vào Vân gia thì nàng cũng không muốn hủy hoại rường cột nước nhà như vậy.
Nàng mở miệng nói: “Mau đi thông báo cho lão thái thái, thái thái cùng lão gia, còn có di nương ca nhi tỷ nhi, chúng ta ra cổng đón tin mừng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận