Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 510 -

Vân Chấn Giang kinh ngạc hô lên, nhận lấy thanh kiếm, tùy ý khoa tay múa chân mấy cái, vui vẻ nói: “Cảm tạ cô cô, quả nhiên là cô cô thương con nhất!”
Một lúc sau đã thấy Vân Trạch đẩy Vân lão tướng quân tới noãn các, Liễu Thiên Thiên đang mang thai cũng tới, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Hạ nhân trong phủ bưng rất nhiều chiếc khay đi vào.
Lâm thị lấy hai quả trứng gà đã luộc chín từ chiếc khay thứ nhất, một quả đưa cho Vân lão tướng quân, một quả tự mình cầm.
Bọn họ lột vỏ trứng, sau đó lăn lên người hai đứa nhỏ.
Vân lão tướng quân lẩm bẩm: “Lăn tai lăn tai, tai nạn cút ngay, ca nhi thông minh, tỷ nhi bình an, luôn luôn khỏe mạnh...”
“Kế tiếp là rửa tay.” Liễu Thiên Thiên cuốn lên tay áo rửa tay cho hai đứa nhỏ: “Rửa lần một, bình bình an an, cần gì có đó, rửa lần hai...”
Việc thứ hai kết thúc, tiếp theo chính là quan y.
Vân Sơ đích thân thay xiêm y mừng sinh thần cho Du ca nhi cùng Trường Sinh, hai bộ xiêm y này là Lâm thị đích thân thêu ra, tuy tay nghề không bằng tú nương nhưng nó đại diện cho lời chúc phúc sâu đậm của trưởng bối.
Tiếp theo chính là chải đầu.
Lâm thị đã cố ý theo bà tử học vài ngày, đã học được hai kiểu búi tóc khác nhau cho nam hài và nữ hài.
Cuối cùng, Vân Chấn Giang cầm quả táo đưa cho đệ đệ muội muội, mở miệng nói: “Cắn một miếng táo, cả đời bình an, khỏe mạnh!”
“Cảm tạ Giang ca!” Sở Hoằng Du vui vẻ tạ ơn: “Cảm tạ ngoại tổ phụ, ngoại bà, cữu cữu cữu mẫu, cảm tạ nương, đây là lần đầu tiên con và Trường Sinh được đón sinh thần như vậy, thật sự rất vui.”
Vân Chấn Giang lúc trước còn hơi ganh tỵ vì hai hài tử này được mọi người cưng chiều sủng ái nhưng lúc nghe thấy mấy lời này, trong lòng nó lại cảm thấy đồng tình.
Năm nào nó cũng được đón sinh thần như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên của Du ca nhi và Trường Sinh.
Nó đã nhận được nhiều sự yêu thương như vậy, san sẻ một chút cũng không sao.
Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh ở Vân gia đón sinh thần vô cùng vui vẻ, đến lúc chạng vạng tối còn chưa muốn về.
Nếu không phải Vân Sơ nhắc phụ vương sẽ mang lễ vật về cho bọn nó thì hai tiểu gia hỏa chỉ hận không thể ở lại Vân gia, rất muốn chờ đến ban đêm để ngủ chung một giường với Giang ca nhi.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, xe ngựa xuyên qua ngõ nhỏ, dừng trước cửa phủ.
Vân Sơ đang muốn nhấc mành xe thì Thu Đồng ở bên ngoài đã chạy tới: “Tiểu thư, Tạ đại thiếu gia tới.”
Vân Sơ bảo hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó bước xuống một mình, quả nhiên nhìn thấy Tạ Thế An mặc áo bông thật dày đứng dưới mái hiên.
“Mẫu thân.”
Tạ Thế An lập tức hành lễ.
Vân Sơ dùng ánh mắt xa cách nhìn hắn ta: “Trời lạnh như vậy, tới sao không thông báo trước một tiếng, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tạ Thế An mở miệng nói: “Ngày mai cửa hàng khai trương, con muốn mời mẫu thân tới xem náo nhiệt.”
“Thôi.” Vân Sơ lắc đầu: “Án tử của Vân gia còn chưa rõ, không đến làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của ngươi.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tạ Thế An.
Hắn ta thật ra chỉ muốn nói với mẫu thân là chuyện làm ăn của hắn ta đã bắt đầu hoạt động, hắn ta sẽ ngày càng tốt lên.
Hắn ta im lặng một chút rồi nói: “Sắp đến tết rồi, con sẽ đưa đệ đệ muội muội tới chúc tết mẫu thân.”
Vân Sơ mở miệng: “Cuối năm Vân gia bận rộn tế tổ, ngươi không cần tới.”
Tạ Thế An cắn chặt môi: “Vậy cáo từ mẫu thân, con về trước.”
Hắn ta xoay người, rảo bước trên con đường đã được quét dọn sạch sẽ, thân ảnh chậm rãi biến mất trong gió bắc.
Vân Sơ lắc đầu, dắt hai đứa nhỏ xuống xe ngựa, bước vào viện tử, vừa tới hậu viện thì đã thấy một nam nhân đang đứng đó.
“Đã về rồi sao.” Sở Dực xoay người, gương mặt lạnh lùng lúc này lại tràn ngập ý cười: “Du ca nhi, Trường Sinh, sinh thần vui vẻ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận