Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 802 -

Lâm Cường vội đuổi theo nhưng lại đụng phải Sở Hoằng Du đang mặc long bào đứng ngoài cửa.
“Lâm đại nhân đừng uổng phí công sức.” Sở Hoằng Du nhẹ nhàng cười cười: “Lâm Đông Đông là thị độc đệ nhất do trẫm khâm điểm, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, trẫm còn nói với hắn, nếu cha hắn không cho hắn vào cung, vậy thì cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn hỏi ta nếu hắn không với tới xà nhà thì phải làm sao, trẫm bèn nói vậy thì có thể đâm đầu vào tường, có thể nhảy sông, còn có thể dùng dao phay cắt cổ...”
“Hoàng Thượng!”
Lâm Cường kinh hồn táng đảm, lập tức đánh mất chừng mực, không nhịn được hét ra tiếng.
Sở Hoằng Du tiếp tục mở miệng: “Nguyện trung thành Nhiếp Chính Vương, ngươi có thể có được vinh hoa phú quý, nhưng sẽ mất đi nhi tử của ngươi, đừng tưởng rằng Nhiếp Chính Vương sẽ bảo hộ nhi tử của ngươi, đến nhi tử của mình mà hắn ta còn có thể giết mà... Ai dà, Lâm đại nhân hẳn là không để ý đâu, dù sao có nhiều bạc rồi thì có thể nạp thiếp, muốn sinh bao nhiêu đứa thì sinh, chậc, đáng thương Đông Đông, đến lúc đó trẫm nhất định sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa hạ táng hắn..”
Lâm Cường bị những lời này làm cho phát điên.
Ông ta run rẩy nói: “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng muốn vi thần làm thế nào thì mới nguyên ý buông tha Đông Đông?”
“Nhiếp Chính Vương hẳn là kêu Lâm đại nhân sắp xếp không ít tai mắt ở bên cạnh trẫm và Thái Hậu nhỉ.” Sở Hoằng Du nhếch môi: “Trẫm cho ngươi một danh sách, ngươi thay đổi đám người kia thành những người được ghi trong danh sách này.”
“Chuyện này...”
Lâm Cường do dự.
“Lâm đại nhân, trẫm chỉ cho ngươi một khắc để suy nghĩ.” Nụ cười trên mặt Sở Hoằng Du trở nên tàn nhẫn: “Hậu quả là cái gì, ngươi biết chứ.”
Lâm Cường siết chặt nắm tay.
Ông ta phát hiện bản thân không cần phải lựa chọn.
Vinh hoa phú quý và quyền thế đương nhiên quan trọng, nhưng nếu nhi tử duy nhất cũng không còn thì những thứ này có còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Hơn nữa, tiểu hoàng đế nói cũng không sai.
Đến cả thê tử đang mang thai mà Sở Thụy cũng giết được, huống chi là cữu cữu nhiều năm không qua lại như ông ta?
Nếu một ngày nào đó trong tương lai hắn ta cần lót đường, ông ta có trở thành hòn đá kê chân của Sở Thụy không?
Người phải học cách tìm đường lui cho mình.
Ông ta không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Đông Đông một chút.
Ông ta mở miệng: “Chỉ cần thay đổi những người này là được sao, có cần làm gì khác không?”
Sở Hoằng Du không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, ta chỉ cần ngươi làm một việc này.”
Lâm Cường khẽ cắn môi: “Vâng, vi thần lĩnh mệnh!”
Sở Hoằng Du đưa danh sách đã chuẩn bị từ sớm cho Lâm Cường.
Thống soái của Ngự Lâm Quân khi trước là Phàn Minh, tuy rằng Phàn Minh bị cách chức nhưng trong tám ngàn Ngự Lâm Quân vẫn còn có rất nhiều người của Phàn Minh.
Đổi đám tai mắt ở Ngự Thư Phòng và An Khang Cung thành thủ hạ của Phàn Minh thì có thể chặn được rất nhiều tai mắt của Sở Thụy.
Lâm Cường giấu danh sách: “Vậy vi thần xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Không, nhất định phải xảy ra.” Sở Hoằng Du tươi cười hồn nhiên: “Ngươi ở Ngự Thư Phòng nói chuyện với trẫm lâu như vậy, Nhiếp Chính Vương không thể nào không biết, sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, ngươi đến tìm hắn ta cáo trạng đi, ngày mai lâm triều, tốt nhất là khiến Ngự Sử Đài buộc tội trẫm, buộc tội càng nghiêm trọng càng tốt, hiểu chưa?”
Lâm Cường không rõ là thế nào nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “... Vâng.”
Bước ra khỏi phòng, ông ta quay đầu nhìn Lâm Đông Đông đang chơi đùa cùng đám hài tử huân quý, vô cùng vui vẻ.
Ông ta không khỏi thở dài, tâm tình vô cùng phức tạp.
Buổi thượng triều ngày hôm sau.
Tiểu hoàng đế ngủ quên khiến bá quan văn võ chờ suốt nửa canh giờ rồi mới khoan thai tới muộn, vừa ngồi xuống long ỷ đã ngoác mồm ngáp, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ.
Vốn dĩ phải bắt đầu thương nghị đại sự quốc kế dân sinh nhưng một đám Ngự sử của Ngự Sử Đài đã bị chọc giận, chuyện đầu tiên phải làm khi thượng triều là buộc tội ấu đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận