Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 551 -

“Ba ngày sau phương nam gặp địa chấn?”
“Đúng là nói hươu nói vượn.”
“Thật quá buồn cười, Hoàng Thượng, mau kéo người này xuống chém đi!”
Người trong triều đều lộ vẻ không tin.
Ngay cả Bình Tân hầu vẫn luôn tín nhiệm Đinh Nhất Nguyên cũng khó mà tin nổi.
Bởi vì mọi người đều biết địa chấn thường xảy ra ở những nơi có núi như Tây Bắc, chưa từng nghe đến việc phương nam xảy ra địa chấn, muốn mọi người tin tưởng cũng thật là khó.
“Đã là ba ngày thì tại sao không chờ ba ngày sau rồi nói?” Đinh Nhất Nguyên vuốt chòm râu dài: “Hoàng Thượng có thể giam thảo dân vào địa lao, ba ngày sau sẽ biết được sự thật thôi.”
Hắn vươn tay tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt hoàng đế lóe lên.
Ông ta không chắc chắn người này có bản lĩnh hay không nhưng ít nhất hắn đã cho ông ta một thời hạn cụ thể.
Dù có tin hay không, dù chuyện này là thật hay giả thì chỉ cần chờ ba ngày sau là biết.
Hoàng đế thản nhiên mở miệng: “Trẫm mời Đinh tiên sinh tới hoàng cung làm khách, sao có thể giam ngươi vào địa lao, người đâu, mời Đinh tiên sinh đến Tử Vi Cung.”
Nếu người này có thể tính toán được vận mệnh thì chính là thiên tài hiếm gặp, tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu hắn chỉ đang hồ ngôn loạn ngữ thì ba ngày sau xử tội cũng chưa muộn.
Đinh Nhất Nguyên được đưa đến Tử Vi Cung.
Kỳ quốc sư muốn nói gì đó nhưng hoàng đế lại vẫy tay: “Quốc sư tính thử thời tiết phương nam xem thế nào.”
Kỳ quốc sư chỉ đành nhận lệnh.
Ngay sau đó, hoàng đế lệnh cho Hộ bộ lập tức tích trữ lương thực, cũng sắp xếp Ngự Lâm Quân chạy suốt tám trăm dặm về phương nam...
Lúc này, tiệc khánh công Trụ Quốc đại tướng quân đánh hạ Nam Việt ở Vân gia cũng đã bắt đầu.
Từ khi Vân Tư Lân mất tích, quan văn Vân gia gần như bị bãi miễn, địa vị của Vân gia ở kinh thành lập tức thay đổi, xuống dốc không phanh, những mặt khác cũng chịu ảnh hưởng.
Giờ đây, Vân Tư Lân lập công hồi triều, được phong chức Đại tư mã, hai chức quan Nhất phẩm đều thuộc về ông ấy, đây là trường hợp duy nhất của Đại Tấn tính đến ngày nay.
Vinh sủng như thế lại đẩy Vân gia lên đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn trước.
Có thể tưởng được sẽ có bao nhiêu người đến tham dự tiệc khánh công này.
Lúc Vân Sơ tới thì trong viện đã nô nức người.
Tuy trời không có tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, sân viện không giống như phòng ở, dù có đốt lò than thì cũng không đuổi được bao nhiêu hàn khí.
Nhưng tân khách vẫn tụ thành tốp năm tốp ba đứng trong sân nói chuyện với nhau, bởi vì Vân Tư Lân không ở đó nên đám khách khứa quay sang lôi kéo người Vân gia nói chuyện.
Vân Nhuận nhìn cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt trước mắt, trong lòng nghĩ thấy mà sợ.
Thật ra sau khi Vân gia xảy ra chuyện, nhạc phụ hắn ta từng nhiều lần ám chỉ hắn ta nên bỏ gian tà theo chính nghĩa, dùng một số nhược điểm của Vân gia để đổi lấy tiền đồ.
Hắn ta quả thật đã động tâm nhưng nương hắn ta ngày ngày ân cần khuyên nhủ, một chút ích kỷ kia cũng đã bị bóp chết từ trong nôi.
Hắn ta cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân không lựa chọn sai lầm, nếu không bây giờ hắn ta chắc chắn sẽ bị gạch tên khỏi tộc phổ Vân gia.
Vân Sơ đứng ngoài sân một hồi thì cảm thấy quá lạnh nên nhanh chóng chạy vào noãn các.
Nương nàng cũng đang ngồi trong đó, mặt mày rạng rỡ nói chuyện với một đám phu nhân, Vân Sơ thuận thế ngồi xuống.
Đám phu nhân đó lập tức nhìn Vân Sơ khen ngợi.
Đủ loại lời khen, Vân Sơ còn chưa nghe hết thì hạ nhân bên ngoài đã tới báo Hoàng Thượng giá lâm, cả đám người vội vàng rời khỏi noãn các chạy ra nghênh đón.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, cùng với các hoàng tử đều tới, càng chứng minh sự tín nhiệm và vinh sủng mà hoàng thất dành cho Vân gia.
“Không cần đa lễ.” Hoàng đế xua xua tay: “Không cần vì trẫm mà câu nệ, hôm nay là tiệc khánh công của đại tướng quân, các ngươi phải cùng đại tướng quân ăn ngon uống tốt, đó mới là sự trung tâm lớn nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận