Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 664 -

Nguyên thị lấy một chung trà ra rồi nói: “Cũng nhờ lúc trước Sơ nhi mua cho Duy ca nhi một gã hầu, nếu không có hắn thì không biết ai sẽ làm những việc nặng nhọc này.”
Vân Sơ bưng ly trà nhưng không uống, cười hỏi: “Mấy ca nhi đâu?”
“An ca đi làm việc rồi, nói là đang làm phụ tá cho đại quan trong triều, mỗi tháng có thể kiếm được mấy trăm văn nên cả nhà mới không đến mức phải uống gió Tây Bắc.” Nguyên thị tiếp tục nói: “Duy ca nhi... ai dà, nó không biết cố gắng, nó vốn đã lười, trời vừa trở lạnh thì lại than đau chân, càng lười hơn trước, cả ngày chỉ nằm trên giường. Doãn ca nhi lại hiểu chuyện hơn, gần đây ngày nào cũng đọc sách, không hiểu sẽ tìm An ca nhi chỉ giáo.”
Đang nói thì lại thấy Tạ Thế Duy thọt chân từ hậu viện đi tới: “Mẫu thân... mẫu thân, con rất nhớ mẫu thân!”
“Duy ca nhi, con kêu loạn cái gì đó!” Nguyên thị xụ mặt: “Nhìn kỹ, đây là Vương phi, Bình Tây Vương phi, không phải mẫu thân con!”
“Con...” Tạ Thế Duy thật cẩn thận nhìn Vân Sơ, mím môi: “Trời lạnh như vậy mà Vương phi còn nguyện ý tới Tạ gia, nhất định là còn nhớ thương nhi tử này, con gọi một tiếng mẫu thân có gì sai sao?”
Vân Sơ lắc đầu: “Bất kính với người hoàng thất là tử tội.”
Tạ Thế Duy lập tức rùng mình.
“Vương, Vương phi...” Nó mở miệng: “Khi trước Vương phi Vương gia đại hôn, ta cố ý chuẩn bị lễ tân hôn, bây giờ mới có thể đưa cho ngài, hy vọng Vương phi không trách tội.”
Nó lấy một tượng gỗ từ trong ngực áo ra.
Vân Sơ vừa nhìn đã nhận ra, lúc nàng vẫn còn là phụ nhân Tạ gia, Du ca nhi lén tới Tạ gia ở vài hôm, lúc rời đi cũng tặng nàng một tượng gỗ giống thế này.
Tượng gỗ của Du ca nhi vụng về đáng yêu, cái của Tạ Thế Duy tinh xảo hơn một chút, rõ ràng là thường xuyên cầm trong tay thưởng thức nên trong tượng gỗ vô cùng sáng bóng.
“Ta thành hôn đã hơn một năm, không cần lễ vật nữa.” Vân Sơ không mềm không cứng cự tuyệt.
Có thể cho một số hài tử một cơ hội khác, ví dụ như Tạ Thế Doãn, lực sát thương nhỏ như vậy, không có bất kỳ nguy hiểm gì, hai là vì nó còn muốn báo thù cho Thính Vũ, xem như trong lòng vẫn còn một chút tình người, cuối cùng là vì dưới tình huống như hiện tại mà nó vẫn còn cố gắng đọc sách, thật khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Còn Tạ Thế Duy, dù Tạ gia tốt hay xấu, giàu có hay bần cùng thì nó đều là thứ bùn nhão không thể trát tường, nói tóm lại, nó đã là một người hoàn toàn hư thối.
Tạ Thế Duy há mồm muốn nói thêm gì đó thì lại thấy Tạ Thế Doãn đi ra.
Nó nghe thấy tiếng nói chuyện ở tiền viện, tưởng đâu là Tạ Thế An đã về nên cố ý cầm sách tới nhờ hắn ta chỉ giáo, không ngờ lại nhìn thấy Vân Sơ.
Trái tim của nó vọt lên tận cuống họng.
Nó sợ Vân Sơ tới cảnh cáo nó không được tiếp xúc với tiểu quận chúa nữa.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Vân Sơ, nó lại có chút lo lắng, lo lắng Vân Sơ sẽ nhắc tới tiểu quận chúa trước mặt người Tạ gia.
Nó chưa bao giờ nói chuyện nó qua lại với tiểu quận chúa cho bất kỳ người nào ở Tạ gia, nó sợ Tạ Thế An và Tạ Thế Duy nổi lên ý đồ xấu...
“Bái kiến Vương phi.”
Tạ Thế Doãn lòng tràn đầy phức tạp hành lễ.
Vân Sơ nhàn nhạt gật đầu, vẫn không nói thêm gì.
Nó ngồi yên không một tiếng động, nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi được một hồi thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào cùng với tiếng của Tam Cửu: “Đại thiếu gia cẩn thận, tuyết tan, nền đất rất trơn.”
Nghe vậy, Vân Sơ buông chung trà, lập tức đứng lên: “Thái thái cứ bận rộn đi, ta đi trước.”
Nguyên thị lập tức giữ lại: “Cũng lâu rồi An ca nhi không gặp ngươi, thấy ngươi đến nhất định sẽ rất vui...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận