Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 181 -

Tiểu hài tử tuy chân ngắn nhưng lại chạy trốn rất nhanh.
Sau khi tiểu gia hỏa chui vào trong đám người thì vẫn luôn chạy về một hướng, chỉ một lúc sau đã chạy tới cổng thành.
Ngoài thành tuy ít người nhưng khắp nơi đều là rừng cây, người của phủ Bình Tây Vương bắt đầu chia nhau tìm kiếm.
“Tạ phu nhân, phải làm sao mới được đây?” Đàm nhị tiểu thư gấp đến mức xoay mòng mòng: “Nếu tiểu thế tử xảy ra chuyện gì thì cái mạng này của ta cũng không đủ đền đâu.”
“Tiểu thế tử sẽ không xảy ra chuyện.” Vân Sơ bình tĩnh nói: “Mau chạy đi tìm người đi.”
Nàng chỉ trông bình tĩnh thế thôi, thật ra trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, là nàng sai, nàng không nên bắt Du ca nhi xin lỗi ngay trên đường lớn như vậy, nàng nên để ý tới cảm xúc của hài tử một chút...
Bên người Vân Sơ có hai nha hoàn, còn có Vu Khoa, Đàm nhị tiểu thư cũng mang theo một nha hoàn, sáu người bọn họ không ai dám chậm trễ, vừa đi vừa hô to.
Tìm khoảng chừng nửa canh giờ thì đã cách kinh thành ngày càng xa, một cái ao dần dần xuất hiện trong tầm mắt, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, sóng nước lóng lánh.
Vân Sơ chỉ cần liếc mắt là thấy một tiểu hài tử đang ngồi trên một tảng đá lớn cạnh bên bờ hồ.
Tim nàng lập tức vọt lên tới cổ họng.
“Là Du ca nhi!”
Ánh mắt Đàm nhị tiểu thư lộ ra vẻ vui mừng.
Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Vu Khoa, ngươi nhanh nhẹn, mau đi thông báo cho người của phủ Bình Tây Vương, bảo bọn họ tới đây đón tiểu thế tử.”
Vu Khoa gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi tìm đám người Trịnh ma ma.
Vân Sơ cùng Đàm nhị tiểu thư chậm rãi tiến tới chỗ bờ hồ.
Còn chưa đến gần thì Sở Hoằng Du ngồi trên tảng đá đã nghe được tiếng bước chân, nó quay đầu nhìn, một đôi mắt đỏ bừng đập vào mắt Vân Sơ.
“Ngài đừng tới đây!”
Nó đứng lên, đứng ngay trên mỏm đá.
Vốn dĩ bên bờ hồ đã nổi gió, cùng với từng cơn gió thổi qua, Vân Sơ cảm giác thân hình của nó đang đong đưa.
Đàm nhị tiểu thư sợ tới mức nắm chặt tay Vân Sơ.
“Tiểu thế tử, ngoan nào.” Vân Sơ vừa nói vừa bước tới gần: “Có gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, có được không?”
“Đúng vậy Du ca nhi.” Đàm nhị tiểu thư mở miệng nói: “Ta thừa nhận là ta véo con, ta sẽ nhận lỗi với phụ vương con, con qua đây trước được không, bên hồ nguy hiểm lắm.”
Sở Hoằng Du cũng không thèm nhìn Đàm nhị tiểu thư, đôi mắt chỉ chăm chú quan sát Vân Sơ: “Ngài tận mắt thấy con vu hãm nàng ấy, có phải ngài sẽ không thích con nữa không?”
“Sao có thể chứ?” Vân Sơ lộ ra ý cười cười: “Ta biết con làm vậy là có nguyên nhân, hơn nữa không có việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, con vĩnh viễn là tiểu thế tử khiến mọi người yêu thương.”
Sở Hoằng Du cắn chặt môi: “Nhưng ngài gọi con là tiểu thế tử.”
Danh xưng tiểu thế tử này quá mức xa lạ, nó thích được nàng gọi là Du ca nhi.
Vân Sơ chỉ đành sửa miệng: “Du ca nhi, con nghe lời như vậy, sao ta lại không thích con chứ, con đứng ngoan đừng nhúc nhích, ta ôm con xuống dưới.”
Sở Hoằng Du rũ mắt, nắm lấy vạt áo.
Nó cảm giác bản thân thế này thật sự có lỗi với sự yêu thương của mẫu thân.
Thằng bé hít sâu một hơi, nhìn về phía Đàm nhị tiểu thư: “Đàm tiểu thư, thực xin lỗi, ta không nên vu hãm ngươi véo tay ta, là ta sai, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Đàm nhị tiểu thư giật mình.
Nàng ấy ở chung với vị tiểu thế tử này hơn một canh giờ, dù nàng ấy nói gì thì tiểu thế tử này vẫn chỉ có một vẻ mặt.
Nhưng bây giờ Tạ phu nhân chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu mà tiểu thế tử đã thừa nhận sai lầm, còn xin lỗi nàng ấy.
Nàng ấy vốn cho rằng tiểu thế tử bất hảo tùy hứng không hiểu chuyện, hiện bây giờ xem ra là nàng ấy không biết dỗ dành tiểu hài tử nhỉ?
“Du ca nhi, không sao.” Đàm nhị tiểu thư cười mở miệng: “Ta cũng có lỗi, ta không nên ép con chấp nhận ta, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận