Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 653 -

Vào đông, kinh thành không ngừng đón những trận tuyết rơi.
Vân Sơ rúc trong phòng ăn táo chua Lâm thị đưa tới, uống tổ yến Ân phi ban cho, thân thể vô cùng thoải mái.
Giữa trưa, Trường Sinh tan học thì đưa Tạ Nhàn tới chỗ nàng trò chuyện.
Tạ Nhàn ôm theo một cái bình đưa cho Vân Sơ: “Vương phi, đây là dưa chua nương con làm, lúc nào cảm thấy chán ăn có thể dùng một chút để khai vị.”
Sau khi Vân Sơ mang thai quả thật là rất thèm đồ chua.
Nàng bảo Thính Tuyết gắp ra một ít, nếm thử một miếng, vừa chua vừa giòn vô cùng ngon miệng, còn ngon hơn dưa chua mua ngoài phố.
Tạ Nhàn nhoẻn miệng cười: “Trong nhà vẫn còn, nếu Vương phi thích thì con...”
“Chờ ăn hết lọ này thì ta sẽ cho người tới nhà con lấy.” Vân Sơ cũng không khách sáo, nếu nàng khách sáo thì Giang di nương sẽ cảm thấy là nàng ghét bỏ thứ này.
Hai nữ hài dùng bữa xong thì kéo nhau đi vẽ tranh.
Chờ Vân Sơ ngủ trưa dậy, Thu Đồng mới đi vào bẩm báo: “Sau khi Thái Tử Phi hồi cung thì đã sai người bên nhà mẹ đẻ tới Ân gia một chuyến.”
Cánh môi Vân Sơ gợi lên một nụ cười lạnh.
Hoàng Hậu muốn kéo Bình Tây Vương nhập cuộc nên mới xuống tay với Ân gia, ép Sở Dực phải tỏ thái độ.
Vốn dĩ nàng và Sở Dực chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn nhưng Hoàng Hậu cứ một hai muốn liên lụy Ân gia vậy thì đừng trách nàng động thủ.
Vân Sơ ăn điểm tâm, uống một ngụm trà rồi nói: “Nên truyền một số chuyện của Công Tôn gia ra ngoài rồi.”
Sở Dực vừa bước vào cửa đã nghe thấy mấy lời này, hắn lập tức ôm nàng vào lòng: “Nàng cứ việc dưỡng thai cho tốt đi, không cần lo lắng những chuyện này.”
“Được, vậy ta không nhọc lòng nữa.”
Vân Sơ nói không nhọc lòng vậy thôi chứ cũng không phải không lo tới thật.
Sở Dực nhìn nàng ngủ say rồi mới tới thư phòng xử lý công việc.
Hiện giờ Thái Tử giám quốc, Cung Hi Vương nắm giữ Hộ bộ, tam giáo cửu lưu trên phố cũng là thế lực của Cung Hi Vương.
Ngón tay lộ rõ khớp xương của nam nhân gõ gõ lên bàn, hắn lạnh lùng nói: “Thu mua mấy người tam giáo cửu lưu loan truyền chuyện của Công Tôn Ninh ra ngoài.”
Hoàng Hậu muốn kéo hắn vào để hình thành thế chân vạc, hắn càng muốn khiến Hoàng Hậu và Sở Mặc đối đầu như nước với lửa, không chết không ngừng.
Trình Tự lĩnh mệnh: “Vâng, Vương gia!”
“Việc nhỏ này không cần ngươi làm, để Trình Thất làm đi.” Sở Dực nhìn hắn: “Hôn sự có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói với ta.”
Mặt than của Trình Tự đỏ lên: “Cha ta đã lo xong rồi, Vương gia chờ uống rượu mừng là được.”
Chạng vạng cùng ngày, các quán trà trong kinh thành bắt đầu bàn tán chuyện của Công Tôn gia.
Kinh thành cũng không thiếu mấy chuyện thú vị này nhưng chuyện mới mẻ của nhà huân quý vẫn hiếm khi truyền tới tai dân chúng, do đó bây giờ khắp đầu đường cuối phố đều đang bàn tán chuyện này.
“Nghe nói chưa, trưởng tử Công Tôn gia, chậc chậc...”
“Công Tôn gia nào, hắn ta gây ra chuyện gì rồi?”
“Chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương, đương kim quốc cữu Công Tôn Ninh đó, nghe nói hắn ta rất thích dòm ngó thê tử nhà người khác, đã chiếm đoạt rất nhiều nữ tử có chồng.”
“Trời ơi, còn có chuyện đó sao, là thê tử nhà nào bị cưỡng bức?”
“Ta nào biết được, nhưng chắc chắn tám chín phần mười, Công Tôn Ninh này thật là tên cặn bã.”
“Ỷ bản thân là quốc cữu mà ép buộc quan viên thủ hạ dâng thê tử của người ta lên, có ai có thể làm ra được loại chuyện như thế này chứ?”
“Lúc Thái Tử đưa tang Thái Hậu, không phải cũng đem một nữ tử từ hoàng lăng về sủng hạnh đó sao, đúng là cùng chung một giuộc mà.”
“...”
Kinh thành ồn ào huyên náo, rất nhanh đã truyền đến hoàng cung.
“Choảng!”
Hoàng Hậu tức giận đến mức ném vỡ một bộ ấm trà quý giá.
“Tên ngu xuẩn Công Tôn Ninh!” Bà ta tức đến mức đau đầu: “Tại sao đại ca có thể dạy ra thứ khốn nạn như vậy, danh dự trăm năm của Công Tôn gia đều bị tên súc sinh này phá hỏng rồi! Còn liên luỵ đến thanh danh của bổn cung và Thái Tử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận