Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 306 -

Thấy Vân Sơ không nói lời nào, Tạ Phinh có chút hoảng hốt, nàng ta vội đổi đề tài: “Mẫu thân, lần này con về đây là có tin tốt muốn nói, mùa thu hằng năm Hoàng Thượng đều sắp xếp hội săn thú, năm nay tổ chức vào ngày hai mươi mốt tháng chín, vương phủ có thể mang theo ba người, con đã lấy thêm một thiệp cho mẫu thân.”
Vân Sơ nhận lấy thiệp, nhìn thoáng qua, quả nhiên là hội săn thú mỗi năm một lần của hoàng cung.
Đời trước, tứ hoàng tử An Tĩnh Vương đã xảy ra chuyện trong hội săn này, từ đó không còn phủ An Tĩnh Vương nữa.
Nàng còn tưởng rằng Tạ Phinh có thể làm Vương phi được một hồi lâu, không ngờ hội săn thú lại tới nhanh như vậy, thân phận An Tĩnh Vương phi này còn ngắn ngủi hơn nàng tưởng tượng nhiều...
Nàng cười cười nói: “Ta không đến hội săn thú đâu, con đưa thiệp mời cho An ca nhi đi.”
Đang nói thì Tạ Thế An từ ngoài cửa đi vào, mở miệng nói: “Mẫu thân, Hoàng Thượng đặc biệt cho học sinh của Quốc Tử Giám cùng tới trường săn thú, con không cần thiệp.”
Trước đây hắn ta luôn cần mẫu thân bắt cầu mới có thể giao lưu với tầng lớp trên.
Hiện tại hắn ta không còn giống trước kia, có thể dựa vào bản thân để dung nhập vào đám người huân quý kia... Những người đó xem thường hắn ta thì sao, hắn ta được tiên sinh của Quốc Tử Giám coi trọng, sau giờ tan học đều sẽ giảng bài riêng cho hắn ta, kỳ thi hương kế tiếp, hắn ta chắc chắn sẽ đoạt Giải Nguyên, những kẻ xem thường hắn ta cứ lau mắt mà nhìn đi.
Hắn ta dừng một chút rồi nói: “Nhà trọng thần Nhất phẩm Nhị phẩm được đưa theo một nữ quyến, hẳn là ngoại bà sẽ đi, vừa lúc đại tỷ có thiệp, sao mẫu thân không cầm thiệp đến đó trò chuyện với bà ấy.”
Vân Sơ giật nhẹ môi.
Bây giờ nàng thường xuyên Vân gia, lúc nào cũng có thể gặp nương, hà tất phải tới trường săn tán gẫu.
Nàng biết hai tỷ đệ này đang muốn nói với nàng, thân phận của bọn nó bây giờ không giống như trước, có thể mang nàng tới những sự kiện mà nàng không đi được...
Nàng đang muốn nói chuyện thì Thính Phong vội vàng vào báo: “Phu nhân, người trong cung tới, là Hoàng Hậu nương nương truyền chỉ cho phu nhân.”
Tạ Thế An và Tạ Phinh liếc nhìn nhau, hai người cùng theo Vân Sơ đến tiền viện.
Người tới truyền chỉ là một tiểu thái giám, cung kính nói với Vân Sơ: “Tạ phu nhân, nô tài tới truyền ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, mời Tạ phu nhân vào ngày hai mươi mốt tháng chín cùng hoàng thất đến Yến Sơn tham dự hội săn thú, xin Tạ phu nhân cẩn thận chuẩn bị.”
Nghe vậy, Vân Sơ có chút kinh ngạc.
Vân gia bọn họ có một người vào cung làm phi nên cũng không dám thân cận với bất kỳ phi tử nào, bao gồm cả Hoàng Hậu, sao Hoàng Hậu lại đặc biệt nàng tới tham gia hội săn thú?
Nhưng ý chỉ của Hoàng Hậu không thể cãi, dù nghi hoặc nhưng nàng cũng chỉ có thể cung kính lĩnh chỉ.
Tạ Thế An siết chặt nắm tay.
Vốn tưởng rằng mẫu thân không có tư cách tới tiệc săn thú lần này, phải nhờ vào thiệp của đại tỷ mới có thể lên được mặt bàn.
Nhưng thật không ngờ Hoàng Hậu lại phái người truyền chỉ mời mẫu thân đến đó, đây là vinh dự cỡ nào.
Trong lòng Tạ Phinh càng hụt hẫng.
Nàng ta nhờ mẫu thân mà thành Vương phi, cũng muốn mẫu thân dựa vào nàng ta để tham dự hội săn.
Nhưng mẫu thân căn bản không cần.
Nàng ta cúi đầu nhìn thiệp mời trong tay, thấy thế nào cũng rất buồn cười, trực tiếp ném vào ngực Tạ Thế An: “Cầm đi tạo quan hệ với đồng học đi.”
Nếu sức khỏe phụ thân không kém như vậy thì có thể cho phụ thân đi, bây giờ chỉ có thể để người ngoài hưởng lợi.
Tạ Thế An gật đầu, lúc ở thư viện Hoài Đức hắn ta cũng quen biết nhiều người, cũng có một ít thiếu gia nhà quan, vừa lúc nhân cơ hội mượn sức, đây không phải nhân mạch lúc vào triều làm quan sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận