Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 890 - Phiên ngoại – Sở Thụy 6

Phiên ngoại – Sở Thụy 6
“Không được!” Sở Thụy thất thanh nói: “Ông ta đã hơn bốn mươi rồi, đủ để làm phụ thân của bọn ta, vì tại sao lại gả trưởng tỷ cho người lớn tuổi như vậy! Hơn nữa ông ta từng cưới ba chính thê, cả ba đều chết cả rồi, ông ta vốn là kẻ khắc thê!”
“Thụy nhi, lời này thật quá buồn cười.” Phùng thái hậu nhếch môi: “Từ xưa đến nay, hôn sự đều là lệnh phụ mẫu, lời mối mai, ai gia và Giải gia đều đồng ý, nam nữ hai bên cũng gật đầu, nào đến phiên con không đồng ý, đừng nói mấy lời trẻ con như vậy.”
Sở Thụy nhìn về phía Sở Tri Hạ: “Trưởng tỷ, tỷ gật đầu thật sao?”
Sở Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Đúng, là ta nguyện ý gả qua đó.”
Sở Thụy hít sâu một hơi.
Hắn ta dùng sức túm chặt cánh tay Sở Tri Hạ, kéo nàng ấy rời khỏi An Khang Cung.
Bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân thể hắn ta có chút chịu không nổi, lập tức đưa tay ôm ngực thở dốc không ngừng.
“Trưởng tỷ, có phải Thái Hậu ép tỷ gả vào Giải gia không?” Hắn ta cắn răng nói: “Vì ngôi vị hoàng đế mà Thái Hậu có thể làm ra chuyện như vậy, ta thật sự quá thất vọng về bà ta! Trưởng tỷ, ta sắp xếp người đưa tỷ rời cung, tỷ cứ trốn trước đã, ta ở lại hoàng cung đối phó với Thái Hậu, chờ đến khi hôn ước được giải trừ thì trưởng tỷ lại hồi kinh.”
“Thụy nhi, không có ai ép ta cả.” Sở Tri Hạ ôn nhu cười nói: “Ta đã hai mươi mốt rồi, lớn tuổi, rất khó định thân, Giải đại nhân đã là lựa chọn tốt nhất của ta hiện tại, hơn nữa vì Giải đại nhân từng có mấy đời thê tử nên Hoàng Thượng cũng sẽ không can thiệp quá mức... mối hôn nhân này thật sự rất tốt...”
“Không, không tốt.” Sở Thụy ôm chặt Sở Tri Hạ: “Gả cho một người như vậy thì chi bằng đừng xuất giá còn hơn, tỷ, chúng ta cùng nhau rời khỏi hoàng cung đi.”
“Nói ngốc nghếch gì đó.” Sở Tri Hạ vẫn cười dịu dàng: “Chuyện quan trọng nhất của đời nữ tử chính là gả chồng sinh con, Thụy nhi, ta muốn được đệ chúc phúc, có được không?”
Nàng ấy nắm tay Sở Thụy, đưa hắn ta quay về Kim Anh Điện.
Hai người tựa như thuở ấu thơ, tỷ tỷ dìu dắt đệ đệ, nương tựa lẫn nhau...
Những ngày tiếp theo Sở Tri Hạ đều tập trung thêu giá y.
Sở Thụy lại bận rộn bù đầu, chạy khắp nơi mượn nhân mạch lôi kéo quan hệ, muốn phá hỏng mối hôn sự này.
Nhưng hắn ta quá yếu, dù có ngược xuôi thế nào thì cũng không thể lay chuyển hôn sự này, chỉ chớp mắt một cái là tới tháng sáu.
Lục đại thiếu gia đón dâu.
Gia chủ Giải gia Giải đại nhân cũng cưới thê tử.
Sở Thụy cõng Sở Tri Hạ đặt vào kiệu hoa, hắn ta cưỡi đại mã, tự mình đưa trưởng tỷ đến Giải gia.
Giải gia là nhà Nhị phẩm, cho dù Giải đại nhân đã cưới thê tử lần thứ tư nhưng khách khứa đến chúc mừng vẫn nối liền không dứt, khắp nơi đều là người, bầu không khí vui mừng náo nhiệt.
Hỉ bà dắt Sở Tri Hạ xuống kiệu hoa, đặt hoa vải đỏ vào tay Giải đại nhân, một đôi tân nhân đi vào chính đường, bắt đầu bái thiên địa.
Sở Thụy đứng trong dàn khách khứa, đôi mắt tĩnh lặng quan sát Sở Tri Hạ.
Tân nương tử mau chóng được đưa vào động phòng.
Sở Thụy đứng trong đám người, cũng yên lặng nhìn theo hướng người đang vào tân phòng.
Hắn ta thấy tân phòng rất to, còn to hơn cả khuê phòng của trưởng tử ở trong cung, nơi nơi đều bố trí băng xua tan cái nóng ngày hè, số lượng băng này còn nhiều hơn cả phân lệ ở trong cung.
Hắn ta nghĩ dù trưởng tỷ không thể gả cho người trong lòng nhưng dù sao ngày tháng tương lai cũng được an ổn tự tại.
Hơn nữa phụ mẫu của Giải đại nhân đã qua đời, bên trên không có trưởng bối, trưởng tỷ là đương gia, hẳn cuộc sống sẽ rất thư thái.
Chỉ là còn ba đích tử kia...
Sở Thụy lạnh lùng nhìn về phía ba nam tử đang đứng cùng một chỗ, chính là đích tử Giải gia.
Mấy tháng này hắn ta đã nghĩ được cách gây phiền toái cho ba người này, khiến cả ba vĩnh viễn biến mất.
Như vậy nhi tử của trưởng tỷ sau này chính là đích tử duy nhất của Giải gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận