Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 378 -

“Vân di, con ăn, để con ăn!” Sở Hoằng Du đoạt lấy cái chén: “Trường Sinh, ca ca ăn nha, đợi lát nữa muội đừng khóc lóc đòi lễ vật của ta.”
Vân Sơ cười tủm tỉm: “Là tượng đất ta tự ngắn, Trường Sinh, con thật sự không muốn sao?”
Nàng lấy một tượng đất từ tay Thính Tuyết, là một tiểu cô nương mặc xiêm y hồng nhạt, vô cùng đáng yêu.
Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua đã yêu thích không thôi.
Con bé nhanh chóng đoạt lấy canh bí đỏ trên tay Sở Hoằng Du: “Con, con ăn...”
“Không cho muội đâu.” Sở Hoằng Du cố ý trêu muội muội: “Tượng đất này là của ta.”
Nói xong lại làm bộ muốn ăn ngay.
Tiểu cô nương lập tức nóng nảy, vội vàng bước lên giành lấy.
Sở Hoằng Du làm bộ bị giành mất, nhận thua đẩy canh bí đỏ tới trước mặt muội muội.
Tiểu cô nương sợ hãi lại bị ca ca cướp đi, không cần Vân Sơ đút đã tự tay dùng muỗng múc canh đưa vào miệng, chỉ một lúc đã ăn xong, lập tức vươn tay đòi lễ vật của Vân Sơ.
Vân Sơ đưa tượng đất cho con bé.
Sở Dực thấy nữ nhi tươi cười, hai mắt sáng lấp lánh hơn cả sao trên bầu trời đêm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trường Sinh tràn đầy sức sống như vậy.
Trước kia Trường Sinh trông như thế nào nhỉ, lúc mới ra đời còn không uống được sữa, sau này uống sữa được rồi thì lại trở nên ngơ ngẩn cả ngày.
Khi Du ca nhi biết gọi tên người thì con bé vẫn chưa há miệng nói chuyện, trước khi gặp được Vân Sơ, hắn cũng không biết thì ra giọng nói của nữ nhi lại dễ nghe đến như vậy.
Hắn phát hiện Trường Sinh trông rất giống Vân Sơ.
Đợi chút ——
Hắn nhớ lúc Trình Tự đi tra việc của Tạ gia đã về báo Vân Sơ cũng từng sinh một đôi long phượng thai, chỉ là đã chết non.
Đôi song sinh kia bị Tạ gia xử lý qua loa, sau này lại được Vân gia an táng một lần nữa, chuyện này nháo vô cùng lớn.
Hài tử của Vân Sơ ra đời trong đêm tuyết bốn năm trước...
Du ca nhi và Trường Sinh cũng xuất hiện trên đường đi của hắn trong đêm tuyết đó...
Có khi nào?
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Sở Dực, hắn chỉ cảm thấy bản thân đã điên rồi.
Vì muốn Vân Sơ danh chính ngôn thuận gả cho mình mà hắn lại có ý niệm hoang đường như vậy.
Loại chuyện không thể tưởng này căn bản không thể xảy ra.
Hắn lắc lắc đầu xua đi ý niệm này.
Bữa tối mau chóng kết thúc, thời gian vui vẻ nhất trong ngày cũng chấm dứt, Vân Sơ nhìn hai đứa nhỏ ngồi xe ngựa rời khỏi ngõ Ngọc Lâm.
Vân Sơ dặn dò đầu bếp thực đơn ngày mai rồi mới đứng dậy ra cửa, ngồi xe ngựa về Tạ gia.
Viện tử này cách Vân gia và phủ Bình Tây Vương rất gần nhưng lại cách Tạ gia khá xa, phải đi qua con phố náo nhiệt nhất kinh thành.
Thính Tuyết bỗng nhiên mở miệng: “Phu nhân, nô tỳ thấy đại thiếu gia.”
Vân Sơ vén mành xe, nhìn thấy những sạp hàng thưa thớt vừa dọn ra, Tạ Thế An đứng giữa đường, bị một đám người vây quanh.
Nàng có nhận ra một vài người, là thế tử phủ Bá Viễn hầu, tôn tử của Đại Học Sĩ... Tóm lại đều là đám ăn chơi trác táng của Quốc Tử Giám.
“Chà, đây không phải Tạ đại thiếu gia sao?”
“Tạ đại thiếu gia là hậu nhân tội thần, khi quân võng thượng, còn thí mẫu, vậy mà có thể rời khỏi đại lao, chậc, cũng có vài phần bản lĩnh.”
“Ha ha ha, Tạ đại thiếu gia thành độc nhãn long, qua đây, ta xem con mắt kia có còn dùng được không!”
Mấy tên ăn chơi vươn tay lột miếng vải che mắt của hắn ta, hốc mắt đen ngòm lộ ra.
Thấy Tạ Thế An chật vật như thế, đám người kia cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận