Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 517 -

Hai đứa nhỏ hưng phấn đi xem lễ vật.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng trước mặt.
Hẳn là cả đêm qua hắn không ngủ, trong mắt hiện đầy tơ máu, bọng mắt thâm quầng, sắc mặt xanh xao khiến người ta cảm giác tinh thần của hắn đang rất sa sút.
Nàng đã biết được chuyện xảy ra trong cung đêm qua, nàng biết hắn đang nỗ lực vì hôn sự của hai người bọn họ.
Nàng bước qua đó, dùng khăn lau mồ hôi trên trán Sở Dực: “Vất vả rồi.”
Sở Dực cảm thấy lồng ngực vô cùng ấm áp.
Hắn cầm lấy tay nàng, đôi môi mỏng lộ ra vẻ dịu dàng: “Ta đưa bọn nhỏ tiến cung trước, một lúc nữa sẽ về.”
Theo như thường lệ, vào ngày sinh thần này, bọn nhỏ sẽ tiến cung ăn mừng với mẫu phi của hắn.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Sở Dực là thâm tình không thể nào che giấu.
Sau khi xác nhận tâm ý của cả hai, hắn chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh ái nhân.
“Sơ nhi, chờ ta trở lại.”
Hắn gian nan buông tay Vân Sơ, ôm hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Xe ngựa vững vàng chạy lên đường lớn, Sở Hoằng Du là một hài tử không thích ngồi yên, lập tức nhấc mành xe nhìn đông nhìn tây.
“Ngồi yên nào.”
Sở Dực nhàn nhạt mở miệng.
Trong quá khứ, chỉ cần hắn dùng loại ngữ khí trầm thấp này nói chuyện thì tiểu gia hỏa sẽ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhìn loạn khắp nên.
Nhưng từ lúc ở chung với Vân Sơ, lần nào nhìn thấy phụ vương thì cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của hắn, tiểu gia hỏa rõ ràng đã không còn sợ hãi như trước.
Thằng bé vẫn tiếp tục chỉ vào những thứ mới lạ trên phố, còn gọi muội muội tới xem cùng.
“Du ca nhi.” Sở Dực lại mở miệng: “Hôn sự của ta và mẫu thân có thành không đều phải dựa vào con.”
Tiểu gia hỏa lập tức buông mành xe, ngoái đầu hỏi: “Phụ vương nói vậy là có ý gì, con không hiểu, có thể nói rõ ràng một chút không?”
Sở Dực mở miệng, không nhanh không chậm nói tiếp.
Xe ngựa rất nhanh đã tới cửa hoàng cung.
Hai đứa nhỏ còn bé nên đi đường khó khăn, Ân phi đã cố ý sắp xếp cỗ kiệu ra nghênh đón.
Cỗ kiệu đi thẳng tới Trường Thu Cung.
Ân phi đã đứng ngoài cửa chờ đợi, bà ấy có chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, khí sắc vô cùng rạng rỡ.
Sáng sớm hôm nay bà ấy nghe người ta nói đêm qua Dực nhi tự tiện xông vào tẩm điện của Hoàng Thượng, bà ấy lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.
Bà ấy còn nghĩ chờ Hoàng Thượng hạ triều, bà ấy sẽ hầm chút canh gì đó mang đi cầu tình cho Dực nhi.
Kết quả lại thấy Cao công công cầm thánh chỉ tới Trường Thu Cung.
Bà ấy lại được sắc phong làm Ân phi.
Bà ấy giữ Cao công công lại hỏi vài câu thì mới biết người trong lòng của Dực nhi, chính là nông nữ kia đã bị người ta giết chết.
Bà ấy không cần động thủ mà nông nữ kia đã chết rồi, không cần lo lắng mẫu tử ly tâm nữa, không chỉ có như thế, bà ấy còn nhờ vậy mà được thăng thành phi, trên đời này lại có bánh nhân thịt thật sao?
Ân phi biết tâm tình của nhi tử lúc này chắc chắn không tốt, dù sao cũng là người trong lòng qua đời.
Nhưng không sao, thời gian qua mau, hắn sẽ tự khắc quên đi một người đã chết.
Nhi tử không vui cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của bà ấy.
Thấy cỗ kiệu tới cửa cung, Ân phi tươi cười bước ra đón: “Tiểu tâm can, nhận được lễ vật của hoàng nãi nãi chưa nào, thế nào, thích không?”
Mành kiệu xốc lên, Ân phi cho rằng Du ca nhi sẽ giống như trước, hô to một tiếng rồi nhào vào lòng bà ấy, ai ngờ lại nhìn thấy tiểu gia hỏa gục đầu, lúc nó ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai mắt to ngân ngấn nước.
Tiểu cô nương cũng nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt tràn mi, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận