Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 595 -

Hậu sự của Thái Hậu chính thức hạ màn, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn khởi hành hồi kinh
Vân Sơ vừa bước lên xe ngựa thì đã trông thấy sắc mặt của Thái Tử Phi đang đi phía trước vô cùng kém cỏi, nhìn từ xa vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của Thái Tử Phi không tốt.
Nàng còn thấy bên Thái Tử nhiều thêm một chiếc xe ngựa, đi phía sau Thái Tử Phi.
Sau khi lên xe ngựa, Thu Đồng thấp giọng nói: “Đêm qua Thái Tử lên núi, suýt nữa đã trở thành món ăn trong miệng lão hổ, là một tỳ nữ chăn nuôi hổ dữ cứu mạng Thái Tử, cung tỳ đó cũng trọng thương, Thái Tử muốn đưa nàng ta về kinh trị liệu.”
Vân Sơ biết Thái Tử là người háo sắc, Đông Cung ngoài chính phi trắc phi có thể trở thành ngọc điệp của hoàng thất thì còn có hơn hai mươi thị thiếp.
Nhưng đưa người từ hoàng lăng về kinh quả thật là khó coi, cũng không trách Thái Tử Phi tức giận.
Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm thấy chuyện này rất quái dị, nàng mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi bảo người bên cơ quan tình báo chú ý một chút.”
Xe ngựa lắc lư trên đường hơn nửa ngày, mãi đến buổi chiều mới về tới kinh thành, hai đứa nhỏ mệt mỏi, vùi vào lòng Vân Sơ ngủ say.
Nàng đang muốn bế hài tử xuống xe ngựa thì mành xe đã bị xốc lên, Sở Dực khom lưng đi đến, mỗi tay bế một đứa nhỏ, nhỏ giọng nói: “Sơ nhi, vất vả nàng.”
Hai ngày này hắn bận rộn đủ thứ chuyện nên không có thời gian để ý hai đứa nhỏ, cũng không rảnh lo cho Vân Sơ.
Lúc này đã được rảnh rỗi, sao hắn có thể để Vân Sơ vất vả.
Hắn ôm hài tử xuống xe, đưa cho ma ma hầu hạ rồi dắt tay Vân Sơ đi vào trong, chờ đến chủ viện, hắn lập tức ôm Vân Sơ lên.
“Sở Dực!” Vân Sơ đỡ trán: “Có thời gian thì nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày nay chàng không mệt sao?”
“Không mệt.” Sở Dực ôm nàng vào nội thất: “Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng một lúc.”
Hắn ôm Vân Sơ nằm trên giường, an tâm nhắm mắt.
Vân Sơ cũng cảm thấy bình yên, vốn dĩ chỉ là nhắm mắt dưỡng thần nhưng không biết vì sao lại ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, nàng thấy Sở Dực đang ôm Trường Sinh và dạy Du ca nhi viết chữ, phụ tử ba người ngồi dưới ánh hoàng hôn, yên tĩnh đẹp đẽ như một bức tranh.
“Mẫu thân, ngài tỉnh rồi.” Sở Hoằng Du là người đầu tiên nhìn thấy Vân Sơ bước ra, nó lập tức ném bút lông nhào qua đó: “Mẫu thân mau đến xem chữ con viết, có đẹp không?”
Vân Sơ cầm lấy giấy Tuyên Thành: “Hình thể khá ổn nhưng lại thiếu lực, nhưng mà con còn nhỏ, không cần nóng vội, cứ từ từ học.”
Một nhà bốn người tới chủ viện dùng cơm.
Sở Dực mới vừa buông đũa thì cấp dưới đã chạy tới báo tin, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vân Sơ biết hắn bận rộn mới là chuyện bình thường, nhàn nhã mới là lúc phải sốt ruột.
Nàng dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong thì Thính Tuyết bước vào bẩm báo những chuyện xảy ra trong hai ngày nay: “... Mọi thứ đều tốt.”
Nàng ấy dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Hai ngày nay Vương phi không ở đây, mọi chuyện trong phủ đều do Nhĩ ma ma chưởng quản nhưng lại không hề báo cáo với chủ viện.”
Theo quy củ thì dù đương gia chủ mẫu không có trong phủ thì mọi chuyện xảy ra trong nội viện cũng phải được thông báo cho đại nha hoàn bên cạnh nhũ mẫu, đại nha hoàn sẽ thay mặt báo cho chủ mẫu.
Vân Sơ mở miệng: “Ta và Vương gia thành hôn hơn một tháng, quả thật nên tiếp nhận công việc trong phủ rồi, sáng mai ngươi gọi hết nha hoàn bà tử trong viện tới đây.”
Nội viện vương phủ do Nhĩ ma ma chưởng quản, ngoại viện là Trình tổng quản phụ trách, nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp, ban đầu nàng cũng không nghĩ ôm hết mấy chuyện này về tay nhưng Nhĩ ma ma rõ ràng là có lòng riêng.
Việc quản lý hậu viện không thể giao cho một kẻ có nhiều suy tính.
Hơn nửa đêm, Vân Sơ mơ mơ màng màng cảm giác được một người bò lên giường mình, chính là Sở Dực làm xong việc quay về.
Tuy rằng nàng giật mình tỉnh giấc nhưng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã mở mắt, nhẹ nhàng thức dậy chuẩn bị đi luyện võ.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy thì Sở Dực cũng tỉnh giấc, cùng nàng đi luyện võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận