Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 741 -

Sắc mặt Vân Sơ có chút phức tạp.
Từ trước tới giờ, nàng cho phép Tạ Thế Doãn qua lại với Trường Sinh cũng không phải vì nàng tín nhiệm Tạ Thế Doãn mà là Tạ Thế Doãn không có tính sát thương, một khi Tạ Thế Doãn sinh ra tâm tư không tốt thì nàng cũng có thể xử lý ngay, cũng có thể dạy cho Trường Sinh bản tính thuần thiện một khóa hiện thực tàn khốc.
Nhưng điều khiến nàng không thể ngờ tới là trong giây phút sống còn, Tạ Thế Doãn trời sinh đã di truyền bản tính mỏng lạnh ích kỷ của Tạ gia lại lựa chọn cứu Trường Sinh.
Năm nay Tạ Thế Doãn cũng chỉ mới là một hài tử hơn bảy tuổi.
“Nương, hắn quá đáng thương...” Sở Trường Sinh nghẹn ngào nói: “Cứu hắn, nhất định phải cứu hắn.”
Con bé vừa dứt lời thì Tạ Thế Doãn nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt.
Nó cứ mở mắt rồi nhắm mắt, nhắm rồi lại mở, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ hoang mang: “Ngươi, các ngươi là ai?”
Sở Trường Sinh vui mừng nói: “Thế Doãn, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, Nhàn cũng không sao cả, chúng ta đều không có vấn đề gì!”
Ánh mắt Tạ Thế Doãn vẫn tràn ngập mê man.
Vân Sơ lập tức gọi thái y vào chẩn trị.
Thái y cúi người đi vào bắt mạch cho Tạ Thế Doãn, quan sát toàn thân một lần rồi cúi đầu nói: “Hồi Thái Tử Phi, tuy bệnh nhân may mắn tỉnh lại nhưng trong đầu vẫn còn tụ máu bầm, cần ít nhất một năm hoặc cũng có thể là nhiều năm mới tiêu tan được, nếu máu bầm không tan thì nó sẽ vĩnh viễn ở trong trạng thái mất trí nhớ này.”
Sở Trường Sinh vô cùng kinh ngạc: “Ý thái y bá bá là hắn đã quên hết tất cả những chuyện trước đây?”
Thái y gật đầu: “Cũng có thể cả đời này sẽ không nhớ lại được nữa.”
“Này...” Biểu cảm của Sở Trường Sinh cứng đờ, sau đó lại thở dài: “Có lẽ đây là một chuyện tốt.”
Con bé từng hỏi Tạ Thế Doãn tình huống trong nhà nó, Tạ Thế Doãn vẫn cứ không muốn nhắc đến, chỉ hận bản thân không thể không làm người Tạ gia.
Nếu đã quên rồi thì cứ dứt khoát quên bản thân nó là người Tạ gia đi.
“Nương, đừng đưa hắn về Tạ gia.” Sở Trường Sinh nắm tay áo Vân Sơ, mở to đôi mắt long lanh như nước: “Cho hắn bắt đầu một cuộc sống mới đi.”
Vân Sơ dừng một chút rồi mở miệng: “Con muốn giữ hắn lại vương phủ sao?”
“Đương nhiên không phải, nương, nương muốn đưa đến đâu thì đưa đến đó.” Sở Trường Sinh mềm mại nói: “Con làm bằng hữu với hắn là vì cảm thấy hắn quá đáng thương, nhưng trong lòng con biết rất rõ thái độ của nương đối với hắn và đối với Tạ Nhàn không giống nhau, nương không thích hắn, sợ hắn sẽ tổn thương con... Nương, không bằng như vậy đi, đưa hắn đến cô nhi viện.”
Cô nhi viện chính là nơi khi trước Vân Sơ lập ra để nhận nuôi cô nhi.
Tuy nàng đã cố gánh phòng tránh nhưng ở một nơi như vậy, xảy ra tranh chấp là không thể tránh khỏi, hài tử bắt đầu tranh giành nguồn tài nguyên hữu hạn.
Tuy Tạ Thế Doãn đã mất đi ký ức nhưng trong cốt tủy của nó vẫn chảy dòng máu của Tạ Cảnh Ngọc, nếu trưởng thành trong hoàn cảnh của cô nhi viện, nó sẽ rất dễ trở thành Tạ Thế An thứ hai.
“Trường Sinh, nương có một ý tưởng.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Đến Lạc Xuyên, đất phong của phụ vương con tìm một đôi phu phụ không có nam đinh, để đôi phu phụ này nhận Tạ Thế Doãn làm nhi tử.”
“Được đó.” Sở Trường Sinh lộ ra tươi cười: “Nhất định phải tìm một đôi phu phụ thiện lương, hy vọng bọn họ có thể đối tốt với Thế Doãn, Thế Doãn luôn âm thầm chịu khổ, hắn cần người quan tâm.”
Vân Sơ lập tức sai người đi làm chuyện này.
Cùng ngày hôm đó, Tạ Thế Doãn đã lên xe ngựa đi Lạc Xuyên, nàng còn sắp xếp một vị đại phu y thuật không tồi đi cùng, đồng thời nàng cũng cho người đến Lạc Xuyên tìm một đôi phu phụ đáng tin cậy...
Còn Tạ gia sao... Nguyên thị đang rao bán Tạ phủ để lấy bạc, chuẩn bị khởi hành về Ký Châu, Tạ Thế Doãn mất tích, e là Nguyên thị cũng chẳng có tâm trí đi tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận