Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 388 -

Sở Dực mắt ưng như câu.
Hắn vẫn còn đang điều tra chuyện An Tĩnh Vương mưu phản ám sát, nhưng mỗi khi tra được gì đó thì manh mối lại bị chặt đứt, những manh mối đó đều đang nằm trên bàn của hắn, hắn từng hoài nghi phủ Cung Hi Vương nhưng manh mối đã đứt đoạn, không thể tìm ra bằng chứng.
Hắn lại cho người tiếp tục điều tra, cuối cùng lại không tra được cái gì.
Nếu người trong chỗ tối kia thật sự là nhị hoàng huynh Sở Mặc thì e là trong cung sắp nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Sở Dực không rời khỏi hoàng cung mà trực tiếp đến Ngự Thư Phòng.
Cũng may lúc này không có hậu phi nào ở Ngự Thư Phòng, Cao công công thông báo xong thì bảo hắn đi vào.
“Con tới vừa lúc.” Hoàng đế vui vẻ cười nói: “Trẫm đang muốn cho người làm thánh chỉ tứ hôn cho con, hôn sự định vào ba tháng sau, thấy thế nào hả?”
“Phụ hoàng, nhi thần tạm thời không có ý định thành thân.” Sở Dực nói thẳng: “Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Hắn vừa dứt lời thì hoàng đế đã cười lạnh: “Qua mùa đông này thì con đã hai mươi sáu, nếu tiếp tục chờ thì sẽ không còn thế gia đại tộc nào muốn gả nữ nhi cho con, vị Phương tiểu thư này là lựa chọn tốt nhất hiện nay!”
Sở Dực nhướng mày, gằn từng chữ một: “Thành thân là kết mối giao hảo giữa hai nhà, nếu có một bên không tình nguyện thì đó là kết oán, xin phụ hoàng nghĩ lại.”
“Từ xưa đến nay, hôn nhân là lệnh phụ mẫu lời mối mai, nào đến lượt ngươi không muốn?” Hoàng đế cầm lấy ngọc tỷ ấn lên thánh chỉ: “Hôn sự này ngươi muốn kết thì tốt, không muốn cũng phải kết!”
Ánh mắt như chim ưng của Sở Dực dừng trên ngọc tỷ.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sức mạnh của hoàng quyền.
Hắn áp chế cảm xúc, mở miệng nói: “Phương đại nhân yêu thương ấu nữ, cả kinh thành đều biết, nếu Phương tiểu thư đến vương phủ chịu oan ức, Phương đại nhân tìm nhi thần gây phiền toái thì cũng thôi, chỉ sợ đến lúc đó Phương đại nhân sẽ tìm cớ buộc tội phụ hoàng.”
“Lớn mật!”
Hoàng đế tức giận, ném bút long lên mặt Sở Dực.
Nhi tử này của ông ta diệt phỉ lợi hại, chọc giận người cũng thật hay, không hề quan tâm đến phụ quyền hoàng quyền.
Phương đại nhân là Hữu Đô Ngự sử, Ngự Sử Đài dưới giám sát quan lại, trên buộc tội đế vương.
Hoàng đế xác thật có hơi cố kỵ.
Ông ta cười lạnh: “Nếu Phương đại nhân bất mãn hôn sự này thì sẽ có rất nhiều cơ hội tới tìm trẫm, không tới phiên ngươi lên tiếng.”
Sở Dực rũ mắt.
Nói cách khác, phụ hoàng sẽ để ý thái độ của Phương đại nhân, như vậy thì dễ rồi.
Hắn giục ngựa về phủ, vừa tới cửa thì Trình Tự đã ra đón, chắp tay nói: “Lúc trước Vương gia bảo thuộc hạ đi tra chuyện của Hà gia, cuối cùng thuộc hạ đã tra được một số việc.”
Sở Dực xoay người xuống ngựa: “Nói.”
Trình Tự thoáng nhìn thị vệ canh cửa và phủ binh, thấp giọng nói: “Có liên quan tới Tạ phu nhân.”
Sở Dực đi vào vương phủ, chờ bước vào cửa thư phòng thì hắn mới ra hiệu cho Trình Tự mở miệng.
“Đích tử còn sót lại của Hà gia Hà Húc trước đây đã từng chạy tới cửa hoàng cung vạch trần thân phận của Tạ Thế An, trong lúc hoảng loạn đã mất tung mất tích, sau khi Vương gia dặn dò, thuộc hạ đã sắp xếp một đội quân binh đi tìm kiếm, tìm hơn nửa tháng mới phát hiện được thi thể của Hà Húc.” Trình Tự ngẩng đầu: “Thuộc hạ phí không ít công phu mới tra được trước khi Hà Húc chết có qua lại với Trần quản gia bên cạnh Tạ phu nhân.”
Sở Dực trầm mặc.
Cái chết của Tạ Cảnh Ngọc có liên quan tới Vân Sơ.
Thân phận của Tạ Thế An bị phơi bày, cũng có liên quan tới Vân Sơ.
Cái chết của Hà Húc hẳn cũng là do Vân Sơ nhúng tay.
Rốt cuộc Tạ gia đã làm chuyện gì mà lại khiến một người lương thiện như Vân Sơ làm trái bản tâm gây ra những chuyện như vậy?
Hắn chỉ có thể xác định được một chuyện là Vân Sơ vô cùng thống hận Tạ gia.
Sở Dực mở miệng: “Ngươi đích thân đi xử lý sạch sẽ chứng cứ.”
Trình Tự lắc đầu nói: “Dù là Đại Lý Tự đi tra thì cũng chỉ tra được tới chỗ Trần Đức Phúc, dù có hoài nghi Tạ phu nhân thì cũng sẽ không tìm được bằng chứng nào.”
Sở Dực mím mơi mỏng thành một đường thẳng tắp.
Lần đầu gặp nàng chính là trong một buổi yến hội của Vân gia.
Lúc về tới kinh thành thì cũng vừa lúc vào xuân, Vân gia tổ chức tiệc xuân, hắn đã gặp được đích trưởng nữ Vân gia ở đó, khi ấy nàng mới sáu tuổi, còn hắn đã mười một.
Trong trí nhớ của hắn, khi nàng sáu tuổi, gương mặt tròn vo, cằm đầy thịt, mắt to tròn xoe, xiêm y màu vàng nhạt, trốn trong bụi hoa nở rộ ngày xuân.
Trong lúc hẳn đang tự mình gặm nhấm cô đơn thì nàng cứ như vậy lọt vào tầm mắt của hắn, bất ngờ không một dấu hiệu báo trước.
Hắn nhớ rất rõ đôi mắt sáng trong của nàng, đầu dính đầy cỏ, trên mặt đều là bùn, trong lòng còn ôm một con chó... con chó nhỏ thật dơ, nàng cũng rất bẩn...
Tiểu nữ hài không rành thế sự năm đó, theo thời gian đã trưởng thành, trở nên cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Ngay cả người của hắn cũng không tra được chuyện gì, hắn yên tâm rồi.
Sở Dực cầm lấy bút lông, viết một phong thơ: “Lập tức đưa đến Phương gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận