Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 498 -

Cứ mỗi năm năm là những nước láng giềng của Đại Tấn sẽ cử đặc phái viên đến yết kiến vào dịp cuối năm, đây cũng xem như là một việc trọng đại.
Đại Tấn cũng cho bọn họ đủ thể diện, sắp xếp Thái Tử, Cung Hi Vương, Bình Tây Vương, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử cùng ra mặt tiếp đãi.
Vân Sơ ngồi xe ngựa đến hoàng cung.
Tuyết rơi hai ngày nay khiến những mái hiên cũng đóng một tầng tuyết dày, đường vào cung đã được cung nữ thái giám dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng cùng Thu Đồng đi theo tiểu thái giám đến đại điện tổ chức yến hội.
Hiện tại vẫn còn sớm, lúc Vân Sơ đi vào cũng chưa gặp được người nào quen biết.
Nàng đứng trong viện ngắm tuyết.
Tuyết rơi trên cây ngưng tụ thành băng vô cùng đẹp mắt.
“Vân tiểu thư.”
Một âm thanh từ phía sau vang lên.
Vân Sơ quay đầu, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Trang Thân Vương.
Nàng vội lui về phía sau một bước, hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”
Ngữ khí của Sở Thụy cũng vô cùng suy yếu: “Ta đã sớm không còn là Vương gia.”
“Điện hạ.” Vân Sơ thay đổi xưng hô, lễ độ nói: “Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng bên ngoài gió lớn, điện hạ vẫn nên vào trong đi thôi.”
Sở Thụy lộ ra nụ cười khổ: “Sau chuyện ngày hôm đó, ta vẫn chưa có cơ hội giáp mặt nói với ngươi một tiếng xin lỗi, khụ khụ khụ... Hy vọng bây giờ còn chưa muộn.”
Nhắc tới chuyện kia, sắc mặt Vân Sơ khẽ cứng lại, nàng ngập ngừng mở miệng dò hỏi: “Điện hạ bây giờ có còn uống thuốc không?”
“Ngươi nói, chán ghét thì vứt bỏ, vì thế mà ta từ bỏ phong hào và đất phong, tất nhiên cũng sẽ không dùng máu đầu tim của người khác để làm thuốc dẫn nữa.” Sở Thụy lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Sau khi từ bỏ những thứ đó, ta cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng... Khụ khụ khụ!”
Hắn ôm ngực, kịch liệt ho khan.
Gương mặt lại càng trở nên trắng bệch.
Vân Sơ mím môi.
Tuy nàng thương hại Trang Thân Vương vừa ra đời đã bị bệnh tật tra tấn nhưng lại càng xót thương những thiếu nữ vô tội đã bỏ mạng kia.
“Thụy hoàng huynh.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Vân Sơ nhìn thấy Sở Dực đang đi tới.
Sở Dực vừa bước chân vào đại điện thì đã thấy Vân Sơ và Sở Thụy đang đứng chung một chỗ, hình như là đang ngẫm cảnh, còn đang trò chuyện gì đó.
Khoảng cách gần gũi như vậy khiến hắn sinh ra cảm giác nguy cơ.
Vì thế, hắn nhanh chóng bước tới, lặng lẽ chen vào giữa Vân Sơ cùng Sở Thụy, ngăn cách không gian của hai người họ.
“Khụ khụ khụ!”
Sở Thụy vẫn còn ho khan, hắn che miệng, đột nhiên lại ho ra máu.
Vân Sơ nhíu mày: “Thân thể điện hạ không khỏe, mau vào đi thôi.”
Mấy cung nhân ở phía sau bước lên đỡ Sở Thụy đi vào đại điện.
Hắn đi hai bước đã ho mấy tiếng, thân thể co rụt lại, chỉ cần nhìn cũng biết hắn đang vô cùng thống khổ.
Vân Sơ thở dài.
Đã như vậy mà còn không lo dưỡng bệnh cho tốt, tới tham dự yến hội làm gì chứ?
Nàng quay đầu: “Rốt cuộc là người nào nói máu đầu tim có thể chữa bệnh?”
Dùng máu đầu tim làm thuốc dẫn chữa bệnh giữ mạng, thật đúng là chuyện hoang đường.
“Là quốc sư.” Sở Dực mở miệng: “Thái Hậu vô cùng tin tưởng lời của quốc sư, không mảy may nghi ngờ.”
Vân Sơ lộ ra vẻ trào phúng.
Đây chính là nguyên nhân khiến nàng muốn đổi quốc sư.
Cũng may nàng không chọn sai người, Đinh Nhất Nguyên bây giờ đã rất có tiếng tăm trong đám thế gia huân quý, tiếp theo chỉ cần đưa hắn tới trước mặt Hoàng Thượng, chỉ cần đợi một cơ hội mà thôi.
Cũng đã gần tới giờ, người ở đại điện cũng dần đông đúc hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận