Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 563 -

Vân Sơ được hai hỉ bà đỡ bước ra khỏi khuê phòng.
Tay nàng cầm một chiếc quạt tròn đỏ rực, che khuất gương mặt của mình, nhưng nàng vẫn có thể thông qua khe hở trên quạt nhìn thấy nam nhân đang đi về phía nàng.
Nàng chỉ từng thấy hắn mặc y phục đen huyền, đây là lần đầu tiên thấy hắn mặc một bộ xiêm y đỏ rực, bên hông treo ngọc bội, chính là ngọc bội nàng đưa cho hắn, còn có một chiếc túi thơm trông rất khó coi, thêm một thanh bội kiếm, ánh mắt mọi người đều đặt trên thanh bội kiếm kia, trong hắn có vẻ tài kinh phong dật, mặt như quan ngọc, phong tư sáng quắc.
Bà mối cầm một đầu cầu hoa đỏ tươi trong tay Sở Dực đặt vào tay Vân Sơ.
Vân Sơ nhận lấy cầu hoa kia.
Sở Dực đứng trước mặt nàng, khẽ khom lưng.
Hai hỉ bà đỡ Vân Sơ trèo lên lưng Sở Dực.
Sở Dực cõng nàng đi tới tiền viện, bước ra khỏi cổng lớn Vân gia, sau đó đi tới chỗ kiệu hoa đỏ thẫm, vững vàng đặt nàng ngồi vào trong.
Vân Sơ ngồi trong kiệu quay đầu nhìn ra ngoài, nàng nhìn thấy nương đang khóc, cha nàng ôm lấy nương, vẻ mặt cũng vô cùng luyến tiếc.
Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt mất khống chế trào ra.
“Tiểu thư, không được khóc đâu.” Bà mối đứng bên ngoài kiệu nhắc nhở: “Kinh thành chúng ta không có phong tục khóc trong ngày cưới đâu, thành thân là hỉ sự, là chuyện vui lớn, hơn nữa vương phủ cũng chỉ cách Vân gia có mấy bước, sau này nhớ nhà vẫn có thể về thăm, đừng khóc, đừng để lem hết phấn son.”
Vân Sơ cúi đầu nuốt nước mắt ngược vào trong.
Nàng khóc không phải vì bản thân phải chia lìa phụ mẫu mà chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi.
Cuối cùng nàng đã không phải bước lên con đường như kiếp trước, cuối cùng nàng cũng đã bước ra khỏi bóng ma từng dây dưa cả một đời.
Mỗi một ngày sau này đều là cuộc sống mới
Nàng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn ra ngoài vẫy tay.
Lâm thị vốn đang khóc không dừng được đột nhiện nhìn thấy nụ cười của Vân Sơ, cuối cùng cũng dừng khóc thút thít, bắt lấy tay Vân Tư Lân nói: “Đương gia, lần này Sơ nhi của chúng ta sẽ hạnh phúc đúng không?”
Vân Tư Lân ồm ồm nói: “Đương nhiên, nếu tên tiểu tử Sở Dực này dám bắt nạt Vân Sơ, lão tử sẽ băm hắn ra.”
“Được rồi, đừng có động một chút là đòi chém đòi giết.” Lâm thị trừng mắt liếc nhìn ông ấy: “Kiệu hoa đã đi xa rồi, mau vào trong tiếp khách thôi.”
Lâm thị xoay người đi vào tiếp đón khách nhân.
Vân Tư Lân gãi đầu đi theo.
Đội ngũ đón dâu rời khỏi Vân gia, thẳng tiến phủ Bình Tây Vương.
Một tháng trước Bình Tây Vương đã mang sính lễ tới Vân gia, lúc đó đã khiến người trong kinh thành không khỏi líu lưỡi.
Hôm nay trưởng nữ Vân gia xuất giá, của hồi môn theo sau càng khiến người ta sợ ngây người.
“Trời ạ, Vân gia rộng rãi như vậy sao?”
“Ngươi biết cái gì, đây là sính lễ của Bình Tây Vương, còn thêm cả của hồi môn Vân gia chuẩn bị, hai nhà cộng lại, có thể không nhiều sao?”
“Bình Tây Vương đưa rất nhiều sính lễ, Vân phủ cũng chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, sau này đều là tài sản riêng của Vân tiểu thư, thật khiến cho người ta hâm mộ.”
“Không phải nói Bình Tây Vương không muốn cưới vợ sao, tại sao còn cho Vân gia thể diện lớn như vậy.”
“Vân gia nhiều lần lập công lớn, Bình Tây Vương muốn Vân gia trợ lực thì phải đối xử tốt với nữ nhi Vân gia, đạo lý này mà cũng không rõ sao?”
“Bình Tây Vương hẳn chỉ là ra vẻ một chút thôi, sao có thể thật lòng với một nữ nhân đã gả lần hai chứ.”
“Đại hôn nhà quý tộc cũng chỉ là nhu cầu của hai bên mà thôi, nói tới chân tình có phải quá buồn cười rồi không.”
“...”
Trong tiếng bàn luận sôi nổi của dân chúng, tiếng kèn trống hòa tấu ngân vang, kiệu hoa một đường đung đưa tới thẳng cửa phủ Bình Tây Vương.
Từ lúc hôn sự được định ra, dưới sự “bức bách” của Ân phi, Sở Dực đã đưa hai đứa nhỏ dọn về vương phủ.
Phủ Bình Tây Vương lạnh lẽo đìu hiu trước kia đã được treo lụa đỏ và lồng đèn đỏ rực rõ, không khí vô cùng hân hoan náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận