Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 415 -

Sở Dực không có nhiều kiên nhẫn.
Hắn ném cho Trình Tự một ánh mắt, Trình Tự xách một xô nước dội lên người nữ tử.
Nước của những ngày cuối thu đầu đông lạnh thấu tim gan, nam nhân còn có thể chịu được một chút nhưng nữ tử nhu nhược căn bản là không chịu nổi.
Nữ nhân phát ra tiếng kêu sợ hãi, đang muốn nói chuyện thì xô nước thứ hai đã đáp xuống đỉnh đầu.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì...” Nữ tử khóc ròng nói: “Ta nói, cái gì ta cũng nói.”
Trình Tự lạnh lùng nói: “Người ở trước mặt ngươi là đương kim tam hoàng tử Bình Tây Vương, hỏi ngươi cái gì, ngươi phải trả lời cho thành thật!”
Nữ tử quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói: “Dân nữ khấu kiến Vương gia, dân nữ biết gì sẽ nói hết, không che giấu nửa lời!”
“Ngày hai mươi tháng năm năm năm trước, ngươi đang ở nơi nào!”
“Xin cho dân nữ suy nghĩ một chút...” Nữ tử kia suy tư hồi lâu rồi nói: “Ngày đó dân nữ mang theo một sọt trứng gà đến phủ Tuyên Võ hầu bán, nhưng người của phòng thu chi không ở trong phủ, hạ nhân của hầu phủ mới bảo dân nữ vào phủ ngồi chờ...”
Lời còn chưa dứt, Trình Tự đã bắt lấy cổ tay nàng ta, mở năm ngón tay nàng ta ra: “Một nông nữ cả ngày lo liệu việc nhà nông, tại sao đến một vết chai cũng không có, ta thấy là ngươi ngại sống quá lâu nên mới dám nói dối như vậy!”
Hắn nói xong thì lập tức rút đao, đè nữ tử xuống đất, vung tay muốn chém xuống.
Nữ chủ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sợ tới mức cả người nhũn ra: “Ta nói, cái gì ta cũng nói... Ta là tỳ nữ bán đứt của phủ Tuyên Võ hầu Tần gia, năm năm trước bị hầu gia đưa đến một thôn xóm trong núi làm nông nữ, hầu gia bảo ta lẳng lặng chờ, nói nếu có một ngày Bình Tây Vương tìm tới thì đó là lúc ta được đổi đời...”
“Bổn vương chỉ hỏi ngươi.” Sở Dực mở miệng: “Đêm năm năm trước, ngươi có biết chuyện xảy ra ở phủ Tuyên Võ hầu không?”
Ánh mắt của nữ tử bắt đầu lảng tránh.
“Rầm!”
Một thùng nước đá tưới lên đầu nàng ta.
Nàng ta rất rõ Bình Tây Vương thẩm vấn như phạm nhân thế này, chính là đã điều tra rõ ngọn nguồn chuyện kia.
Cho dù nàng ta nói gì thì cũng không nhận được một chút thương xót.
Chi bằng thành thật, biết đâu còn tìm được một đường sống.
“Biết, biết!” Hàm răng nữ tử run lên: “Ta là tỳ nữ bên cạnh hầu gia, thay hầu gia làm rất nhiều việc... Tối hôm đó, ta là người tắm gội, thay xiêm y cho Tạ phu nhân... Nhưng xin Vương gia minh xét, hầu gia nhà ta chưa làm gì cả, dù làm chạm cũng chưa chạm được một chút nào...”
Ánh mắt Sở Dực trở nên lạnh lùng: “Ngoài ngươi ra thì còn có ai biết được chuyện này?”
“Còn có một nô tài của Tạ gia!” Nữ tử liên thanh nói: “Hẳn là thư đồng bên cạnh Tạ Cảnh.”
Trong mắt Sở Dực lộ ra sát khí: “Dẫn đi, nhốt lại.”
Hai thị vệ bước vào, bịt miệng nữ tử kia rồi kéo ra ngoài.
“Bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc không có thư đồng.” Trình Tự cười lạnh: “Xem ra người nọ hoặc là đã bị Tạ Cảnh Ngọc diệt khẩu, hoặc là sợ hãi bản thân bị diệt khẩu nên đã đào tẩu từ lâu.”
“Tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm được người cho ta.”
Gương mặt lạnh lẽo của Sở Dực căng chặt, sát khí tỏa ra.
Trình Tự lập tức đẩy việc này lên ưu tiên hàng đầu.
Hắn dừng một chút rồi đánh bạo hỏi: “Vương gia đêm khuya đến gặp Vân tiểu thư, không biết Vân tiểu thư có ý gì?”
Sở Dực thân là hoàng tử, huynh đệ tỷ muội đông đảo nhưng cũng không thân cận, Trình Tự cùng hắn lớn lên từ nhỏ, có thể tâm sự chút chuyện trong lòng.
Hắn mở miệng: “Ta nói muốn phụ trách đêm hôm đó, nàng cự tuyệt.”
“Vương gia, sao ngài lại...” Trình Tự vô cùng đau đầu: “Vương gia bằng lòng chịu trách nhiệm, đúng là chính nhân quân tử, nhưng trong mắt Vân tiểu thư, Vương gia muốn cưới ngài ấy chỉ là vì muốn phụ trách, Vân tiểu thư từng gả chồng, biết rõ làm thê tử không dễ, từ chối cũng dễ hiểu thôi.”
Sở Dực gật đầu, quả là như thế.
Hắn thật không nên nói câu kia.
Hắn khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy ngươi cho rằng ta phải làm thế nào?”
Trình Tự gãi gãi cái ót.
Hắn cũng là cái nam tử độc thân mà, trước nay chưa từng tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, sao mà biết mấy chuyện này?
Nhưng Vương gia không ngại học hỏi kẻ dưới, hắn ít nhiều cũng phải có một chút kiến nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận