Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 479 -

Sáng sớm, trời mưa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng Vân Sơ luyện võ vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Vừa mới thu đoản kiếm thì đã thấy tiểu gia hỏa không vui bĩu môi: “Mẫu thân luyện võ không gọi con, con tức giận.”
“Không phải nương đã nói rồi sao, chờ thân thể con tốt lên rồi mới luyện võ.” Vân Sơ nhéo nhéo cánh tay thằng bé: “Phải nuôi cho nhiều thịt một chút thì mới cầm nổi binh khí, có biết chưa?”
“Hừ!”
Tiểu gia hỏa ôm ngực, phồng má tức giận, cố ý không để ý tới Vân Sơ.
Vân Sơ mặc y phục cho nó, nó lại chạy tới bên cạnh Thính Tuyết, Thính Tuyết hầu hạ mặc xong y phục thì nó lập tức cầm sách chạy tới chỗ cổng tò vò.
“Tiểu tử này...”
Vân Sơ lắc đầu thở dài.
Nàng suy nghĩ có phải bản thân vì quá muốn đền bù cho hài tử nên mới cưng chiều nâng niu bọn nó như vậy, thật ra đây cũng không phải là một chuyện tốt nhỉ?
Du ca nhi là thế tử của vương phủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó sẽ trở thành Bình Tây Vương tương lai, chủ nhân của đất phong Lạc Xuyên.
Bá chủ một phương quả thật nên chịu khổ từ nhỏ.
Chờ năm tuổi vậy.
Vân Sơ nghĩ chờ Du ca nhi năm tuổi thì sẽ buông tay cho hài tử trưởng thành.
Sắc trời chậm rãi sáng tỏ, mưa cũng dần dần ngơi ngớt.
Vân Sơ đánh thức Trường Sinh rồi dùng bữa sáng với tiểu nữ nhi.
Dùng bữa xong, Trường Sinh vẫn như thường lệ bày giấy vẽ, bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh.
Vân Sơ cũng bắt đầu một ngày bận rộn.
Nàng đang xử lý việc vặt thì khoảng giờ Thìn đám phụ nhân dòng bên Vân gia đã kéo tới.
Một là đến chúc mừng Vân Sơ được phong Ngũ phẩm Nghi nhân.
Hai là hội báo tình hình quản lý sổ sách của từng người.
Vân Sơ cho nha hoàn dâng trà, bảo mọi người lần lượt báo cáo.
“Ta phụ trách hai điền trang, năm nay thu hoạch không tồi.” Thất tẩu dòng bên vừa lật sổ sách vừa nói: “Một thôn trang thu vào một ngàn ba trăm lượng, một thôn trang khác ít hơn một chút, thu vào tám trăm lượng, ta đã xem sổ sách, sở dĩ thu ít như vậy là vì tháng bảy này đã bị người ta trộm trâu cày cùng công cụ, ruộng cũng bị phá hỏng một ít, phải tốn một số bạc lớn để mua trâu và nông cụ...”
Vân Sơ gật đầu, vị thất tẩu này quả thật đã tốn tâm tư kiểm tra tỉ mỉ, dù là hai thôn trang thu hoạch không mấy nổi bật nhưng cũng nghiêm túc xử lý, ngày sau có thể trọng dụng.
Ngay sau đó, những người còn lại cũng lục tục báo cáo sổ sách.
“Chỗ ta phức tạp hơn một chút, tiệm vải và trà trang Vân gia có thể nói là đại sản nghiệp, mấy ngày nay ta gần như không ngủ được, đã xem qua tất cả sổ sách một lượt.” Vân tứ thẩm cười mở miệng: “Lợi nhuận tháng trước của tiệm vải tiệm cận một ngàn lượng bạc, trà trang thì càng quá hơn, một tháng lời ba ngàn lượng.”
Lúc bà ta xem sổ sách cũng vô cùng kinh sợ.
Không ngờ trà trang và tiệm vải cộng lại, một năm có thể thu vào hơn năm mươi ngàn lượng bạc.
Thêm các sản nghiệp khác, một năm Vân gia có thể thu vào ít nhất tám mươi ngàn lượng bạc.
Trước giờ bà ta luôn cách rất xa mấy thứ này, ngày nào cũng suy nghĩ sản nghiệp của Vân gia to lớn bao nhiêu, hiện giờ sổ sách nằm trong tay bà ta, lòng bà ta lập tức nóng như lửa đốt.
Bà ta mở miệng: “Hôm qua ta nghe người ta nói phương nam có thừa một loại vải dệt rất mềm mại, là thứ mà kinh thành chúng ta không có, ta nghĩ hay là cho người đến phía nam nhập một số lượng hàng lớn, đến lúc đó tiệm vải còn có thể kiếm được nhiều như thế này.”
Bà ta vươn hai ngón tay.
Vân thất tẩu thử hỏi: “Hai ngàn lượng?”
Vân tứ thẩm lắc đầu: “Nếu chỉ có hai ngàn lượng thì ta cũng không nhắc đến đâu, là hai mươi ngàn lượng! Chỉ cần sắp xếp người đi nhập hàng một chuyến, trong một tháng là có thể kiếm thêm hai mươi ngàn lượng, đây là một cuộc mua bán lời to! Sơ nhi, ngươi mau lấy một ít bạc trong công trướng đưa cho ta, ta sẽ khiến tiệm vải kiếm đầy thau đầy chậu!”
Vân Sơ bình tĩnh uống ngụm trà: “Cần bao nhiêu?”
“Mười ngàn lượng là đủ rồi.” Vân tứ thẩm nhếch môi cười: “Đến lúc đó cả vốn lẫn lời, ta trả lại cho ngươi ba mươi ngàn lượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận