Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 266 -

Thanh danh Lạc gia bị tổn hại chỉ là nhất thời, chờ Tuyên Võ hầu xảy ra chuyện, việc Lạc gia tự xin hạ đường sẽ trở thành cử chỉ sáng suốt nhất.
Cho nên, chỉ cần biết rằng Tuyên Võ hầu đắc tội Vân gia, toàn bộ Lạc gia, tất cả tộc lão chắc chắn sẽ gấp rút phân rõ giới hạn với phủ Tuyên Võ hầu.
Không thể không nói, Lạc thị là một nữ tử tỉnh táo.
Trong tình huống đau thương tột cùng mà vẫn có thể tìm ra một con đường ổn thỏa nhất lúc này.
Chuyện phủ Tuyên Võ hầu và Lạc gia khiến kinh thành ồn ào huyên náo, chuyện Tạ lão thái thái qua đời nhanh chóng chìm đi.
Nguyên thị nhẹ nhàng thở ra, lại không khỏi thở dài: “Hầu phu nhân biết trượng phu có ngoại thất đã không do dự rời khỏi hầu phủ... Lúc trước, nếu Sơ nhi biết Hạ di nương là ngoại thất, còn sinh ba hài tử với Cảnh Ngọc, e là cũng rời khỏi Tạ gia... Sơ nhi bị lừa nhiều năm như vậy, chịu bao nhiêu oan ức, còn toàn tâm toàn ý suy xét cho Tạ gia, thật là hài tử hiếm có.”
Tạ Trung Thành cau mày nói: “Bà nói xem rốt cuộc tên nghiệp chướng kia đã trốn đi đâu rồi?”
Nhắc tới Tạ Thế Duy, Nguyên thị lại khó chịu, hài tử mới tám tuổi một mình trốn ra ngoài, cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ.
Bà ta không dám nói thêm gì, chọn một chiếc trâm trong tráp trang sức, gói lại rồi đi đến chỗ Vân Sơ: “Sơ nhi, muội tử của con sắp xuất giá, Tạ gia còn đang trong hiếu kỳ, không thể đến Vân gia uống rượu mừng, chiếc trâm này coi như thay mặt ta thêm hồi môn cho Nhiễm tỷ nhi.”
Vân Sơ gật đầu, đặt chiếc trâm vào trong tráp.
Hôn sự của Vân Nhiễm và Đới gia đã định vào mùa thu, cuối tháng tám, đã qua lập thu nhưng thời tiết vẫn vô cùng nóng bức.
Sáng sớm trời vẫn xem như mát mẻ, mặt trời vừa ló dạng thì nhiệt độ cũng tăng cao, ngồi trên xe ngựa mà không có chậu băng, cả người sẽ đổ đầy mồ hôi.
Vân Sơ mang theo Tạ Phinh về Vân gia uống rượu mừng.
Lúc về tới nơi thì thời gian vẫn còn sớm, khách khứa trong viện cũng chưa tới nhiều, cũng có thể là do thứ nữ xuất giá nên Vân gia không mời quá nhiều người.
Vân Sơ đến viện của Vân Nhiễm, nữ quyến Vân gia đều ở đó, trong phòng ngoài phòng đều là người.
Ngũ phúc hỉ bà đang trang điểm cho Vân Nhiễm, nàng ấy mặc giá y đỏ tươi, gương mặt được trang điểm tinh xảo, xinh đẹp động lòng người.
“Đại tỷ.”
Vân Nhiễm thấy Vân Sơ tới thì xấu hổ gọi một tiếng.
Vân Sơ lấy cái tráp trong tay Thính Tuyết, mở ra đặt trước mặt Vân Nhiễm: “Đây là đại tỷ thêm hồi môn cho muội.”
Vân Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng thì một bàn tay ở bên cạnh đã duỗi tới, là Vân gia tam thẩm, bà ta cầm lấy chiếc tráp: “Sơ nhi, ngươi cũng hào phóng thật, một bộ trang sức vàng ròng, bên trên còn nạm ngọc lục bảo, ít nhất cũng phải một ngàn lượng bạc, như vậy cũng thôi đi, lại còn có thêm một hộp đậu vàng... ái chà, còn thêm một chồng ngân phiếu nữa...”
Nhóm phụ nhân xung quanh cũng duỗi cổ qua xem.
Dòng dõi như Vân gia chuẩn bị hồi môn cho nữ nhi xuất giá đều không ít, của hồi môn của đích trưởng nữ Vân gia Vân Sơ năm đó ước chừng ba mươi ngàn lượng, dòng bên Vân gia khá một chút sẽ cho nữ nhi khoảng mười ngàn lượng, ít chút thì cũng được năm ngàn lượng... Mà của Vân Nhiễm chỉ tính riêng phần của Vân Sơ chuẩn bị là cũng đã được hơn năm ngàn lượng, còn phần của đích mẫu Lâm thị chuẩn bị, con số có thể lên đến gần hai mươi ngàn lượng, chỉ là một thứ nữ, chỉ gả cho một dòng dõi thấp như Đới gia mà cũng có thể có nhiều của hồi môn như vậy.
Rất nhiều phụ nhân đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tạ Phinh đứng ngoài đám người, nhón chân nhìn thoáng qua, nhìn thấy bộ trang sức bằng vàng ròng, nhìn thấy một chồng ngân phiếu, không nhịn được đỏ mắt.
Hồi môn của nàng ta cũng chỉ có giá y tự thêu và một ít của riêng, cộng lại không đến một trăm lượng...
Nhưng nàng ta cho rằng mẫu thân không đặt thêm hồi môn cho nàng ta là có nguyên nhân của mẫu thân, nàng ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận