Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 738 -

Đám người trong viện tử đều tất bật làm việc.
Tạ Nhàn bị đánh ngất, nhét vào bao tải, rồi bị ném lên xe ngựa.
Một đám người vừa mở cửa chuẩn bị rút lui thì lại nhìn thấy ánh lửa từ xa đang tiến lại gần, là đội điều tra tìm tới.
Hiện tại nhà nào cũng đóng cửa không ra ngoài, đám người bọn chúng ngồi xe rời đi trông rất khả nghi, đội điều tra lập tức đi về phía đó.
Nam tử cầm đầu hạ giọng: “Ta giữ chân bọn họ, các ngươi mau mang quận chúa chạy đi, nhất định phải mang quận chúa còn sống về Đông Lăng!”
Gã ta vừa dứt lời thì một hắc y nhân đã bay vào xe ngựa bế hài tử, rướn người nhảy lên ngựa, con ngựa hí vang một tiếng rồi cất vó phi nước đại.
“Mau, ngăn gã lại!” Trình Tự lớn tiếng nói: “Mấy người các ngươi, đi thông báo cho Thái Tử điện hạ!”
Hắn vừa nói vừa quất dây cương, lướt qua tên cầm đầu kia, đuổi theo con ngựa chạy phía trước.
Thanh đao trong tay tên cầm đầu xẹt qua bụng con ngựa của Trình Tự, con ngựa phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Không được ngã xuống!” Trình Tự dùng chân thúc vào bụng ngựa: “Nếu ngươi ngã xuống thì ngươi sẽ phải chết ở chỗ này, ngươi đuổi cùng ta, ta sẽ nhờ thái y xem bệnh cho ngươi, nhớ công lớn của ngươi!”
Con ngựa không thể dừng lại, chờ theo Trình Tự đuổi riết một đường, nhưng rốt cuộc nó cũng bị thương nên không chạy nhanh được, Trình Tự trơ mắt nhìn con ngựa chở hài tử phía trước dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Giờ này khắc này, Sở Dực cùng Vân Sơ đang tra xét ở thành Tây.
Hai phủ binh đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thông báo: “Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi, Trình đại nhân phát hiện người khả nghi ở thành Đông, bọn chúng đã đào tẩu theo hướng đông bắc!”
Trong đầu Sở Dực lập tức xuất hiện sơ đồ các ngõ nhỏ và đường tắt có thể phi ngựa trong kinh thành.
Hắn vừa suy nghĩ vừa ghìm chặt cương ngựa.
Hắn đang muốn mở miệng thì Vân Sơ đã nói: “Nhìn từ đường đào tẩu của bọn chúng, điểm cuối cùng hoặc là đường Hoa An hoặc là ngõ Mai Hoa, ta đến ngõ Mai Hoa, chàng đến đường Hoa An, đi!”
Không đợi Sở Dực đáp lại, nàng đã cưỡi ngựa phóng về phía ngõ Mai Hoa.
Sở Dực sắp xếp hai phần ba số người đi theo Vân Sơ, những người còn lại theo hắn phi nước đại đến đường Hoa An.
Đây là con đường dài nhất kinh thành, có rất nhiều nơi ở kinh thành đều phải đi qua con đường này mới đến được, bởi vì đang giới nghiêm điều tra nên đường phố náo nhiệt cũng không còn nữa.
“Lộc cộc!”
Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần.
Hắn phất tay, mọi người tiến vào trạng thái cảnh giác.
Nam tử mang theo Tạ Nhàn là người Đông Lăng, cũng là phó thủ lĩnh của đám người kia, gã vừa ra khỏi ngõ nhỏ đã cảm giác có gì đó không đúng.
Nhưng bốn phía không còn đường nào để đi, nếu muốn đến điểm dừng chân thứ hai của bọn chúng ở kinh thành thì phải đi qua con đường này.
Gã vừa cưỡi ngựa vừa cảnh giác quan sát tình huống cung quanh.
Bỗng nhiên, một mũi tên xé toạc không trung bay đến.
Gã đột nhiên cúi thấp người né mũi tên kia, sau đó dùng một tay xách bao tải trên lưng ngựa lên, dùng ngôn ngữ Đại Tấn chắp vá nói: “Ta muốn nhìn xem tên của các ngươi nhanh hay là đao của ta nhanh!”
Gã ta dùng đao cắt bao tải, lộ ra một tiểu cô nương mặc váy.
Xiêm y của tiểu cô nương rất dơ, tóc tán loạn che khuất gương mặt, cả người mềm như bông, bị đối phương giày vò trong tay, nhìn qua là biết đã chịu khổ nhiều rồi.
Hô hấp của Sở Dực đột nhiên cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận