Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 574 -

Lúc trước Ngô Vân đã đưa nàng một lần, lúc đó nàng đã từ chối.
Không ngờ bây giờ lại bằng một phương thức khác mà xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của Ân phi: “Đa tạ mẫu phi, nhưng con đã có hài tử rồi, chính là Du ca nhi cùng Trường Sinh.”
“Nữ nhân nào cũng muốn có hài tử thân sinh của mình, đây là quyền lợi của nữ nhân chúng ta.” Ân phi kéo tay nàng: “Ta tốn năm ngàn lượng mới mua được đó, đừng cô phụ lòng tốt của ta, ăn nó.”
“Năm ngàn lượng!” Công chúa Khánh Hoa kinh hô: “Ta biết tại sao Ngô đại phu không chịu gặp ta rồi, bởi vì ta chưa đưa bạc, ta đã hiểu rồi.”
Vân Sơ cầm viên thuốc nho nhỏ, nghiêm mặt nói: “Du ca nhi cùng Trường Sinh chính là hài tử thân sinh của con, đời này con có bọn nó là đủ rồi.”
Ân phi đã nhìn ra Vân Sơ không phải đang nói dối mà thật lòng nghĩ như vậy, thật sự xem hai đứa nhỏ như hài tử thân sinh của mình.
“Vậy ngươi nói chuyện phải giữ lời.” Công chúa Khánh Hoa mở miệng: “Nếu sau này ngươi mang thai thì sao?”
Ăn thần dược này xong thì trong vòng ba tháng sẽ mang thai, nhưng nếu không uống thuốc thì một nữ tử bình thường trong vòng ba bốn năm cũng sẽ mang thai.
“Nếu có thì đó là duyên phận.” Vân Sơ nhướng mắt: “Nếu hài tử đã lựa chọn người mẫu thân này thì ta cũng không bỏ rơi nó.”
Ánh mắt Ân phi nhìn Vân Sơ lập tức thay đổi.
Bà ấy đã hiểu ra vì sao Dực nhi lại chọn Vân Sơ làm Vương phi, cũng hiểu tại sao hai đứa nhỏ chỉ thích Vân Sơ.
Vân Sơ sẽ không chủ động tìm cách mang thai hài tử nhưng nếu hài tử tới, nàng cũng không vì sợ người ta nghi kỵ mà bỏ rơi hài tử.
Đây là một nữ tử thẳng thắn.
“Sơ nhi.” Ân phi thân mật hô: “Vậy ta không đưa con viên thuốc này nữa, con và Dực nhi hạnh phúc thì cái gì cũng tốt.”
Vân Sơ biết Ân phi đã thật lòng tiếp nhận nàng.
Nàng hành lễ: “Đa tạ mẫu phi.”
Ân phi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay cứ để Du ca nhi và Trường Sinh ở lại trong cung giải buồn với ta.”
Sở Hoằng Du chu miệng, nó và mẫu thân đã xa nhau hơn một tháng, thật vất vả mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau mỗi ngày.
“Tây Vực mới tiến cống mấy món đồ chơi rất vui.” Ân phi cười nói: “Chiều mai là đưa vào cung rồi, nếu con ở đây thì có thể lựa chọn trước, đến chậm là không còn được thứ tốt đâu.”
Tiểu gia hỏa lập tức sáng mắt: “Vậy con và muội muội ở lại trong cung với hoàng nãi nãi.”
Ân phi vẫy vẫy tay, ý bảo Sở Dực mau mang người đi đi, bằng không hài tử hối hận là không dỗ được đâu.
Sở Dực còn ước gì hai đứa nhỏ ở trong cung cho xong, bằng không tối nay bị chiếm mất địa bàn, hắn phải ngủ ở đâu chứ.
Hắn lập tức lôi kéo Vân Sơ rời khỏi Trường Thu Cung.
Sở Dực nghỉ kết hôn ba ngày, hắn đưa Vân Sơ trở về vương phủ, ba ngày này, hắn muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh Vân Sơ.
Hai người vừa tới cửa lớn vương phủ thì Thính Tuyết đã bước ra nói: “Vương phi, Giang di nương tới, nói là chờ Vương phi bận rộn xong thì xin gặp mặt một lúc.”
Vân Sơ nhíu mày.
Giang di nương không phải người không hiểu chuyện, nếu không phải chuyện quan trọng thì sẽ không tới cầu kiến nàng ngay ngày tân hôn đầu tiên của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận