Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 832 -

Mấy hôm trước, Nhiếp Chính Vương Sở Thụy tới tìm hắn ta, hứa hẹn chỉ cần hắn ta giết chết huynh trưởng thì sẽ giúp hắn ta trở thành gia chủ của Nhiếp gia.
Còn đề bạt hắn ta ngồi vào vị trí của huynh trưởng, ban cho Nhiếp gia một tòa nhà lớn.
Những năm gần đây, Nhiếp gia càng ngày càng đông nhưng căn nhà vẫn cứ nhỏ như vậy, chỉ là một tiểu viện tử tam tiến, còn thua kém cả một thương hộ bình thường, uổng cho huynh trưởng hắn ta là một trọng thần Nhị phẩm ở trong triều.
Cả nhà huynh trưởng ở chủ viện, cả nhà hắn ta ở thiên viện, bởi vì nhà quá nhỏ nên hắn to có muốn nạp thiếp cũng chỉ có thể nạp hai người, bởi vì không có nơi cho bọn họ ở.
Hắn ta không rõ tại sao Nhiếp gia đã có một đại quan Nhị phẩm mà cuộc sống lại vẫn cứ như lấy trứng chọi đá như vậy.
Vì thế mà hắn ta và huynh trưởng đã từng cãi nhau rất nhiều lần nhưng đều vô dụng, huynh trưởng là một người vô cùng quật cường.
Mãi đến khi Nhiếp Chính Vương tìm tới, đưa ra đủ loại điều kiện, hắn ta lập tức động tâm, nghe theo mưu kế của Nhiếp Chính Vương, giết chết huynh trưởng của mình.
Nhưng khi huynh trưởng tắt thở, hắn ta đã hối hận.
Bây giờ lại càng hối hận tới xanh ruột.
Nhưng hắn ta không thể nào khai ra người đứng đằng sau, nếu không thê nhi của hắn ta cũng sẽ chết theo.
Nhiếp Thân giương mắt nhìn về phía Nhiếp Chính Vương đang đứng trong đám người.
Hắn ta nhìn rất rõ sự uy hiếp từ trong đôi mắt đó.
“Là ta ghen ghét huynh trưởng, ghen ghét hắn một bước lên mây, ghen ghét hắn được Thái Hậu ưu ái!” Nhiếp Thân nhắm mắt: “Ta hối hận, ta nguyện ý đền mạng cho huynh trưởng!”
Hắn ta lập tức đứng dậy đập đầu vào núi giả ở Trích Nguyệt Các, lập tức tắt thở.
Một đám người ồ lên.
Vân Sơ nhắm mắt lại.
Nếu cuộc chiến giữa nàng và Sở Thụy còn chưa kết thúc thì sẽ còn có thêm nhiều người tử vong.
Chết trên chiến trường là cái chết có ý nghĩa.
Chết trong cuộc nội đấu thì là gì chứ.
Nàng chậm rãi nói: “Thọ yến của Hoàng Thượng dừng ở đây, đều trở về đi.”
Đám quan viên đưa theo nữ quyến rời cung.
Nhóm cung tỳ lập tức lau dọn Trích Nguyệt Các, trông cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người Nhiếp gia cũng đã tới, là lão gia tử Nhiếp gia đến nhận xác của cả hai đích tử.
Sáng nay lão nhân gia vừa trải qua nỗi đau mất thê tử, chỉ mới hơn nửa ngày mà cả hai đích tử cũng qua đời, trong một ngày mà mất đi ba người thân nhất.
“Con ơi...” Nhiếp lão gia tử đau đến đứt ruột đứt gan: “Thái Hậu nương nương, thứ tử của lão thần gây họa, lão thần nguyện chịu tội...”
Hốc mắt Vân Sơ ửng đỏ: “Là ta không bảo vệ được Nhiếp Chu, là ta sai... Lão gia tử cứ yên tâm, ta sẽ tận hết sức lực báo thù cho Nhiếp Chu, xin hãy tin tưởng ta.”
Nhiếp lão gia tử nghẹn ngào: “Củng cố giang sơn quan trọng hơn việc báo thù, Thái Hậu nương nương chớ nên vì tranh đấu giữa hai huynh đệ bọn nó mà làm ảnh hưởng đại kế.”
“Cứ lo hậu sự cho Nhiếp Chu trước đi.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhờ Vân gia tìm một nơi phong thuỷ bảo địa để Nhiếp đại nhân an nghỉ.”
Nhiếp gia nghèo, sợ là không tìm được đất chôn, có lẽ chỉ có thể mai táng tùy tiện trên đỉnh núi nào đó.
Nhiếp lão gia tử tạ rồi lại tạ, sau đó mới đưa thi thể của hai nhi tử rời đi.
Nhìn thân hình kham khổ của lão nhân gia, chóp mũi Vân Sơ bỗng nhiên chua xót, vội vàng lấy khăn lau nước mắt.
“Thái Hậu quả là thông minh hơn cả tưởng tượng của ta.”
Một âm thanh vang lên từ phía sau.
Vân Sơ quay đầu, nhìn thấy Sở Thụy.
Sở Thụy bước lên trước: “Ta giết một tướng của Thái Hậu, Thái Hậu lại chặt đứt một cánh tay của ta, chúng ta cứ giao đấu như vậy, cuối cùng triều đình lại bị tổn hại, rõ ràng có thể không cần như vậy, ngươi nói xem, tại sao cứ phải giết chóc mãi như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận