Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 871 -

Vân Sơ như lọt vào hầm băng.
Thu Đồng đứng sau lưng nàng lập tức nhấc chân đá vào người nhũ mẫu.
Nhũ mẫu bừng tỉnh hét lên một tiếng thảm thiết, việc đầu tiên là nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang ngủ say trên giường, sau đó chuẩn bị hành lễ với Vân Sơ nhưng lại đột nhiên ngây dại: “Đứa nhỏ này... Không phải điện hạ!”
Vân Sơ ổn định tinh thần lạnh lùng nói: “Sao lại thế này?”
“Lão nô cũng không biết...” Nhũ mẫu nói được một nửa thì đột nhiên nhớ ra: “Là Thích phu nhân, nửa canh giờ trước nàng ta ôm hài tử tới đây, nói có việc cần gặp Thái Hậu... không biết tại sao mà lão nô lại mất ý thức... lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện đã như thế này, lão nô tội đáng chết vạn lần.”
Tất cả cung nhân khác trong An Khang Cung đều sợ hãi quỳ xuống.
Thích phu nhân quả thật đã tới đây, ôm theo một hài tử Thích gia mới hơn một tuổi đến thỉnh an Thái Hậu.
Nhưng Thái Hậu không ở đây, Thích phu nhân kia ngồi ở An Khang Cung một hồi mới rời đi, lúc rời đi cũng ôm theo một hài tử như lúc tới.
Cũng không ai để ý chuyện này, căn bản không ngờ tới hài tử kia lại là Yến Vương điện hạ.
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Lập tức sai người đến Thích gia, đồng thời canh giữ những ngõ ra vào kinh thành.”
Một lúc sau, hạ nhân tới báo: “Thích phu nhân thắt cổ chết trong nhà, những người khác ở Thích gia hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, trên dưới Thích gia đang chạy khắp nơi tìm kiếm ấu tử nhà bọn họ...”
“Thích gia...” Vân Sơ xoa xoa ấn đường, đột nhiên khựng lại: “Là Sở Thụy!”
Nếu nàng nhớ không lầm thì thê tử của đệ đệ nhà mẹ đẻ Thích phu nhân chính là người Tô gia.
Tuy rằng Tô Tử Nguyệt chết trong tay Sở Thụy nhưng hắn ta lại rất biết cách tô điểm cho hành vi của mình, chưa chắc người Tô gia sẽ trách cứ Sở Thụy.
Sở Thụy nhân lúc nàng xử lý việc triều chính, lợi dụng Thích phu nhân bắt cóc Giác ca nhi.
Sở Thụy dám can đảm làm như vậy, căn bản là không sợ nàng phát hiện.
Hắn ta muốn dùng Giác ca nhi đã ép bức nàng...
Nếu là Sở Thụy thì hiện tại tính mạng của Giác ca nhi hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.
Hiện giờ, đa số triều thần đều đã bị Lý thủ phụ thuyết phục, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để đồng loạt dâng tấu bãi miễn Nhiếp Chính Vương.
Điểm tựa lớn nhất của Sở Thụy ngoài thân phận Nhiếp Chính Vương này thì còn có tám ngàn Ngự Lâm Quân.
Những Ngự Lâm Quân trải rộng khắp mọi ngóc ngách ở kinh thành, chính là tai mắt của Sở Thụy...
Tuy nàng đã đề bạt Phàn Minh lên làm phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân nhưng hắn vẫn không có cách nào điều khiển tất cả Ngự Lâm Quân.
Nàng lạnh lùng ra lệnh: “Đi, mời Lâm Cường đến đây.”
Lâm Cường là người Lâm gia, là thân đệ đệ của mẫu phi Sở Thụy, được đề bạt làm thống lĩnh Ngự Lâm Quân, ngày nào cũng túc trực trong cung, rất nhanh đã được gọi tới.
Ông ta cúi đầu hành lễ: “Thỉnh an Thái Hậu.”
Vân Sơ áp chế cảm xúc nôn nóng vì không tìm được hài tử, bình tĩnh mở miệng nói: “Lâm đại nhân ngồi xuống uống ly trà đi, đợi lát nữa Hoàng Thượng cũng tới.”
Lâm Cường có chút lo sợ bất an.
Sở Hoằng Du rất nhanh đã đưa theo Lâm Đông Đông đi tới, hai người không tiến vào phòng khách mà là tới sương phòng cách vách.
Sương phòng này chỉ cách phòng khách kia một bức tường, trên tường còn có cửa sổ ô vuông nên có thể nghe rất rõ âm thanh ở phía bên kia.
Chỉ nghe thấy âm thanh uy nghiêm của Sở Hoằng Du vang lên: “Lâm Đông Đông, có thể bây giờ trẫm sẽ yêu cầu ngươi làm một việc nguy hiểm đến tính mạng, ngươi có bằng lòng đi làm không?”
Lâm Đông Đông lớn tiếng nói: “Ta nguyện vì Hoàng Thượng máu chảy đầu rơi, xin Hoàng Thượng dặn dò!”
“Hoàng đệ Yến Vương của ta bị Nhiếp Chính Vương trộm đi.” Sở Hoằng Du gằn từng chữ một: “Hiện tại ngươi mau tới phủ Nhiếp Chính Vương mang hoàng đệ của ta về đây.”
Lâm Đông Đông căn bản không thèm chần chừ: “Tuân lệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận