Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 350 -

“Nghe tiếp đi, còn chưa nói xong!” Quan binh lạnh giọng mở miệng: “Tạ Cảnh Ngọc tham ô hơn mười ngàn lượng bạc, chết không chuộc hết tội, cha thiếu nợ thì con trả! Bổn triều có lệnh, tham một phạt mười, tổng cộng phải hoàn lại một trăm ba mươi bốn ngàn năm trăm sáu mươi lượng, ngoài ra, phạt Tạ gia giấu giếm nạp nữ nhi Hà gia ba mươi ngàn lượng, tổng cộng thiếu triều đình một trăm sáu mươi bốn ngàn năm trăm sáu mươi lượng!”
Nghe tới con số này, toàn bộ Tạ gia đều khiếp sợ.
Không để bọn họ nghĩ quá lâu, quan binh kia đã quát lạnh: “Nam đinh Tạ gia ở đâu!”
Thính Vũ nhanh chóng ôm chặt Tạ Thế Doãn, Đào di nương cũng ôm chặt hài tử đang ngủ say trong lòng.
Thấy người Tạ gia bất động, quan binh kia ra hiệu, thị vệ lập tức bước lên đẩy hai đứa nhỏ ra.
“Di nương cứu con!” Tạ Thế Doãn sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Con không muốn! Không muốn! Cứu mạng! Mẫu thân, cứu con!”
Nó biết di nương của mình không làm được gì, chỉ có thể nhìn về phía Vân Sơ cầu cứu.
Vân Sơ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không thèm phản ứng.
Tạ Thế Khang đang ngủ lại bị đánh thức, lập tức khóc to.
Quan binh lấy ra hai tờ giấy: “Tạ Cảnh Ngọc còn hai nhi tử, tất cả nợ nần chia đôi cho hai người bọn họ, cho bọn nó ký tên!”
Hai thị vệ bắt lấy tay hai hài tử, ấn ngón cái của bọn nó vào hộp mực, sau đó lại ấn lên giấy nợ.
Hai đứa nhỏ ký tên xong thì được thả tự do, Tạ Thế Doãn vội vàng rúc vào lòng Thính Vũ, cảm thấy bản thân như được cứu vớt.
Thính Vũ nhìn tờ giấy nợ kia, Doãn ca nhi của nàng ta thiếu nợ triều đình hơn tám mươi ngàn lượng.
Một số bạc lớn như tám mươi ngàn lượng, dù là phủ Nhất phẩm tướng quân Vân gia cũng khó mà lấy ra được trong một lần...
Doãn ca nhi của nàng ta phải cõng số nợ lớn như vậy mà trưởng thành...
Thính Vũ hít thở không thông, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Đào di nương ngơ ngác nhìn tờ giấy nợ trên tay, lại nhìn về phía hài tử đã nín khóc đang nằm trong ngực, trong lòng một mảnh thê lương.
Khang ca nhi sinh non yếu ớt, bây giờ đã được ba tháng mà cân nặng cũng chẳng khác gì lúc mới sinh ra, nàng ta vốn luôn cảm thấy đứa nhỏ này không sống nổi, nhưng đây là hài tử của nàng ta, là máu thịt của nàng ta, nàng ta phải kiên trì... Mãi cho đến khi Tạ gia xảy ra chuyện, nhũ mẫu đi mất, tất cả áp lực đều dồn lên người nàng ta.
Mấy đêm nay, nàng ta không biết bản thân đã vượt qua như thế nào.
Có lúc muốn từ bỏ, có lúc lại kiên cường chịu đựng tới hừng đông.
Nàng ta cho rằng bản thân sẽ tiếp tục kiên cường, nhưng lúc nhìn thấy giấy nợ hơn tám mươi ngàn lượng, nó như thiên lôi đánh vào đầu, nàng ta đã không chống đỡ được nữa.
Không phải thiếu nợ của ai khác mà là thiếu nợ triều đình, thiếu đương kim hoàng thượng, khoản nợ này muốn chối bỏ cũng không được...
“Thái thái...” Đào di nương khàn giọng mở miệng: “Giúp, giúp ta ôm Khang ca nhi một lúc...”
Nguyên thị đã khóc không ra nước mắt, đờ đẫn ôm tôn tử vào lòng.
Đào di nương bò dậy, cất bước đi ra ngoài, mãi đến khi thấy nàng ta biến mất khỏi cửa Tạ gia, lẫn vào trong đám người, Nguyên thị mới hiểu ra.
“Nàng ta, nàng ta đi rồi?” Nguyên thị mở to hai mắt nhìn: “Nàng ta không cần Khang ca nhi?”
Vân Sơ mím môi.
Đời trước, lúc Khang ca nhi lớn được một chút, không biết nói chẳng biết đi, ngu si đần độn, Đào di nương phát điên ném hài tử tới Sanh Cư.
Đời này, mọi chuyện không giống khi trước nhưng Đào di nương vẫn vứt bỏ hài tử của mình.
Dù thế sự có thay đổi thế nào thì bản chất của một người vẫn mãi không thay đổi, luôn sẽ lựa chọn thứ có lợi nhất cho bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận