Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 760 -

“Làm ngay đêm nay đi.” Vân Sơ đứng lên: “Con đi cùng cô cô.”
Cô chất hai người rời khỏi Đông Cung, đi thẳng tới Dưỡng Tâm Điện.
Sắc trời rất tốt, toàn bộ hoàng cung đều đã được thắp đèn, Dưỡng Tâm Điện rất sáng, bên ngoài điện có rất nhiều thị vệ, trước cửa đại điện là một nhóm cung nữ thái giám, trong điện là Thục phi đang hầu hạ hoàng đế.
“Vân phi nương nương, Thái Tử Phi, xin dừng bước.” Phàn Minh dùng bội kiếm ngăn cản hai người: “Sắc trời đã tối, Hoàng Thượng cần nghỉ ngơi, hai vị có chuyện gì thì ngày mai lại đến.”
“Phàn đại nhân, không bằng chúng ta nói chuyện một chút đi?” Vân Sơ cười cười: “Mời đi bên này.”
Phàn Minh nhíu mày: “Tại hạ và Thái Tử Phi không có gì để nói.”
“Phàn đại nhân là người phụ hoàng tín nhiệm nhất, chẳng lẽ không muốn suy xét cho tính mạng của phụ hoàng sao?” Ý cười trên mặt Vân Sơ dần dần biến mất: “Hiện giờ bệnh của phụ hoàng càng ngày càng nghiêm trọng, ngoài việc bị ảnh hưởng do Cao công công mượn long mạch thì ta nghĩ vẫn còn có nguyên nhân khác, Phàn đại nhân không muốn nghe sao?”
Phàn Minh suy tư một lúc, cuối cùng vẫn đi theo Vân Sơ tới một bụi trúc bên cạnh Dưỡng Tâm Điện.
Mà lúc này, Vân phi ném cho hai cung nữ canh cửa một ánh mắt, một cung nữ ngó trái ngó phải, thấy không có người chú ý, lập tức đi về phía Vân phi, khoảnh khắc nàng ấy lướt qua Vân phi, trong tay nàng ấy đã nhiều thêm một cái hộp.
Cung nữ xoay người đi vào trong đại điện, tùy ý đổ một ít hương tro, sau đó thay mới hương liệu.
Vân Sơ nhìn Phàn Minh đang đứng trước mặt, nhỏ giọng mở miệng: “Ngày nào mấy thái y đó cũng tới bắt mạch cho Hoàng Thượng nhưng bệnh tình của Hoàng Thượng không hề chuyển biến tốt đẹp, Phàn đại nhân có từng nghi ngờ không?”
Phàn Minh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là Thái Tử Phi muốn nói cái gì?”
“Hoàng Thượng tín nhiệm Phàn đại nhân như thế, không bằng Phàn đại nhân nhờ Phàn gia tìm đại phu dân gian vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thượng.” Vân Sơ chú ý thấy Vân phi đã xong việc, nàng cụp mắt nói: “Tin hay không thì tùy Phàn đại nhân, ta đã nói hết lời rồi.”
Nàng nói xong thì quay lại cùng Vân phi xoay người rời đi.
Phàn Minh đứng trong sân Dưỡng Tâm Điện, nhíu mày suy tư hồi lâu.
Hắn chỉ là một hán tử thô kệch, không hiểu mấy thứ tranh đua lục đục này, nhưng hắn có thể cảm nhận rất rõ thân thể của Hoàng Thượng ngày càng kém đi.
Tiếng chuông canh ba vừa vang lên, Phàn Minh đang chuẩn bị trở về chợp mắt một lúc thì lại thấy Thục phi từ trong điện vọt ra, hoa dung thất sắc nói: “Không hay rồi, Phàn đại nhân, mau, mời thái y, mau!”
Phàn Minh lập tức trầm mặc: “Hoàng Thượng bị làm sao vậy?”
“Cứ cách hai giờ là Hoàng Thượng phải uống thuốc, ta canh thời gian đánh thức Hoàng Thượng, nhưng mà đã gọi hồi lâu mà Hoàng Thượng vẫn không tỉnh.” Thục phi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Phàn đại nhân không tin thì có thể vào đại điện xem thử.”
Phàn Minh lập tức rảo bước đi vào đại diện.
Hắn bước lên gọi hai tiếng nhưng hoàng đế không hề phản ứng, hắn khom lưng, nắm lấy hoàng đế lay một hồi lâu mà mí mắt của ông ta cũng không hề phản ứng.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Thái Tử Phi nói.
Chẳng lẽ đám thái y đó thật sự có vấn đề?
Lúc này đến gọi thái y tới xem bệnh, chẳng phải đám người đó sẽ càng dễ bỏ thuốc khiến Hoàng Thượng hôn mê lâu hơn sao?
“Xin Thục phi nương nương hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt, ta đi một chút sẽ về ngay!”
Phàn Minh bước ra ngoài, lạnh lùng nhìn một đám Ngự Lâm Quân.
“Từ giờ trở đi, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, nếu có người tự tiện xông vào Dưỡng Tâm Điện, giết không tha!”
“Vâng!”
Mấy chục Ngự Lâm Quân quỳ xuống lĩnh mệnh.
Phàn Minh trực tiếp đến Đông Cung.
Vân Sơ vừa dỗ Giác ca nhi ngủ xong, đang ngồi trong hoa các Đông Cung đọc sách.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của nàng, hạ nhân tới báo Phàn đại nhân cầu kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận