Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 147 -

Hai chiếc xe ngựa ngừng trước cửa Vân gia.
Vân Sơ ngồi trên xe ngựa phía trước, xe ngựa phía sau là đầy những khối băng mới lấy ra khỏi kho hàng.
Lâm thị vô cùng đau lòng: “Sao con có thể tiêu loạn như vậy, một xe băng này tốn biết bao nhiêu bạc.”
Vân gia tuy quyền cao chức trọng nhưng cũng chẳng phải đại gia tộc của cải chất đầy, tốn mấy ngàn lượng để mua băng đối với Lâm thị mà nói thật là một hành động lãng phí.
“Tiệm băng Trần Ký kia là con mở.” Vân Sơ nói thẳng: “Mẫu thân muốn dùng băng cứ trực tiếp cho người tới lấy là được.”
Lâm thị kinh ngạc: “Thương nhân phương nam gom băng khắp nơi vào tầm tháng ba tháng tư là con sao?”
“Chuyện này nương biết là được rồi.” Vân Sơ nói sang chuyện khác: “Lần trước Tạ gia và Tuyên Võ hầu xảy ra chuyện khiến An ca nhi mất đi cơ hội tới Quốc Tử Giám đọc sách, nếu đại ca không định đưa Giang ca nhi đến Quốc Tử Giám thì chi bằng cho An ca nhi cơ hội này đi?”
Giang ca nhi là trưởng tử của Vân Trạch, đại ca Vân Sơ, Vân Chấn Giang, năm nay năm tuổi, cũng đến thư viện Hoài Đức của Học Chính Giám trong kinh thành đọc sách giống Tạ Thế An.
Lâm thị thuận miệng nói: “Đại ca con năm đó không vào Quốc Tử Giám, Giang ca nhi tất nhiên cũng không đi, dù sao cũng để không đó, cho An ca nhi cũng được thôi.”
Vân Sơ biết Vân gia sẽ không phản đối, đến cả đại tẩu Liễu Thiên Thiên cũng biết người Vân gia không thể vào Quốc Tử Giám, còn ước gì có thể nhường danh ngạch này cho người khác.
Đời trước Tạ Thế Doãn đã nhặt được món hời này.
Còn đời này, nàng sẽ cho Tạ Thế An được như ý nguyện sao?
Vân Sơ nở một nụ cười thâm sâu.
Lâm thị cười nói tới chuyện khác: “Hôn sự của Nhiễm tỷ nhi đã quyết định rồi.”
Vân Sơ kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
“Nhiễm tỷ nhi đã mười bảy rồi, sao có thể trì hoãn được nữa.” Lâm thị mở miệng: “Hài tử Đới gia cũng đã mười chín, ca nhi nhà người khác lớn chừng đó cũng đã có hài tử, Đới gia bọn họ gấp, chúng ta cũng gấp nên đã quyết định tổ chức hôn sự vào mùa thu, vừa lúc còn có thời gian chuẩn bị của hồi môn.”
Vân Sơ gật đầu, cùng Lâm thị thương lượng của hồi môn của thứ muội.
Hai người thương lượng tương đối thì Lâm thị nhỏ giọng nói: “Ngày mai con theo ta vào cung thăm Vân phi.”
Vân Sơ ngửi ra hương vị khác thường: “Cô cô xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm thị lắc đầu: “Không phải mấy hôm trước Thái Tử bị bệnh sao?”
Vân Sơ biết chuyện Thái Tử sinh bệnh, hôm qua đến Ân gia Du ca nhi nói cho nàng nghe.
Vốn dĩ Bình Tây Vương phải đến Ký Châu diệt phỉ, nhưng vì Thái Tử bệnh nặng, Hoàng Thượng lập tức triệu Bình Tây Vương về lại hoàng thành.
Ban đầu còn không rõ vì sao Thái Tử sinh bệnh mà Bình Tây Vương lại phải quay về, bây giờ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm thị, mặt Vân Sơ tái đi một chút, lần này Thái Tử sinh bệnh e là có người động tay...
“Tứ hoàng tử đến Đông Cung một chuyến thì Thái Tử bắt đầu thượng thổ hạ tả, thái y nghiệm ra thức ăn tứ hoàng tử đưa đến Đông Cung có vấn đề.” Lâm thị nói rất nhỏ: “Hoàng Thượng giận dữ, phạt tứ hoàng tử đến chùa Khánh An ngoài thành cầu phúc cho Thái Tử... Hiện giờ các hoàng tử đều đã lớn, đã bắt đầu sinh ra tâm tư không nên có, mấy năm này e rằng trong cung sẽ không thái bình, tổ phụ con muốn ta vào cung khuyên nhủ Vân phi, bảo ngài ấy trông chừng bát hoàng tử, đừng dính vào những việc này.”
Vân Sơ nhớ đời trước cũng xảy ra chuyện như vậy, tứ hoàng tử bị phạt đến chùa Khánh An cầu phúc, sau khi Thái Tử khỏi bệnh thì tứ hoàng tử mới được tha cho về, sau này có điều tra lại vụ việc Thái Tử trúng độc, thì ra là do kẻ khác ra tay, tứ hoàng tử được rửa sạch hiềm nghi, Hoàng Thượng biết mình trách lầm người nên đã ban thưởng rất nhiều đồ vật để bù đắp, đó chắc là khoảng thời gian vui sướng thoải mái nhất của tứ hoàng tử vui.
Tiêu dao sung sướng còn chưa được nửa năm thì xảy ra chuyện.
Vân Sơ ở lại Vân gia ăn tối cùng Vân lão tướng quân rồi mới ngồi xe ngựa trở về Tạ gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận