Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 430 -

Vân Sơ đánh giá vẻ ngoài của nam tử, thoạt nhìn rất gầy, làn da tái nhợt, khiến người ta cảm giác người này bệnh tật quanh năm... Khoan đã, không phải hoàng thất có một con ma ốm sao?
Đích tử của tiền Thái Tử, thân tôn tử duy nhất của đương kim Thái Hậu, Trang Thân Vương Sở Thụy.
Người này, là Trang Thân Vương?
Vân Sơ khó mà tin được.
Rốt cuộc là ai tính kế nàng và Trang Thân Vương, bọn họ có mục đích gì?
“Xoẹt!”
Lúc nàng đang trầm tư thì nam nhân cách nàng ba bước chân này đột nhiên rút bội kiếm bên hông.
Nàng nên tưởng Trang Thân Vương phát hiện tung tích của nàng, ai ngờ lại thấy Trang Thân Vương kề kiếm lên cổ tay, chậm rãi ấn xuống.
Máu chảy ra, rơi xuống những khóm cúc rực rỡ.
Hắn vẫn tiếp tục ấn xuống.
Vân Sơ sao có thể trốn được nữa.
Nếu Trang Thân Vương chết trước mặt nàng, nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nàng đột nhiên đứng lên.
Sở Thụy đứng ngay bờ tường sửng sốt.
Ánh mắt của hắn dừng trên mặt Vân Sơ, mở miệng lẩm bẩm: “Trưởng tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở lại...”
Vân Sơ từng nghe nương nàng nói tiền Thái Tử còn có một vị đích nữ, sau khi tiền Thái Tử chết, đương kim hoàng đế kế vị, tiền Thái Tử phi dắt theo một đôi nhi nữ cư trú ở cung điện này.
Ít lâu sau, tiền Thái Tử phi cũng chết.
Còn vị quận chúa kia chết từ khi nào cũng không có mấy ai biết rõ.
“Trưởng tỷ, Thụy nhi rất nhớ tỷ...” Sở Thụy nước mắt giàn giụa: “Cuối cùng ta cũng hạ được quyết tâm đi gặp tỷ, trưởng tỷ, tỷ chờ ta!”
Hắn vừa dứt lời, trường kiếm đã nằm trên cổ hắn.
“Trang Thân Vương!” Vân Sơ hô một tiếng, lập tức ý thức bản thân lỡ lời, nàng nhanh chóng sửa miệng: “Thụy nhi, ta là trưởng tỷ, ta tới thăm đệ, ta không thể nhìn đệ tự tổn thương bản thân, đưa kiếm cho trưởng tỷ được không...”
Âm thanh dịu dàng của nàng khiến Sở Thụy hoàn toàn lơi lỏng.
Sở Thụy vươn tay, chậm rãi đi về phía trước, đối mặt với Vân Sơ, khi nhìn rõ người trước mặt, hắn vô cùng kinh ngạc.
Men say cũng tiêu tan một ít, hắn trở nên thanh tỉnh: “Ngươi không phải trưởng tỷ!”
Vân Sơ nhân cơ hội đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn, hành lễ nói: “Bái kiến Trang Thân Vương, ta là đích trưởng nữ Vân gia, gấp gáp vượt quyền, thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
Sắc mặt Sở Thụy âm trầm như nước: “Ngươi, mạo phạm trưởng tỷ của bổn vương, đã phạm phải tội gì!”
Lúc hắn nói chuyện, cổ tay vẫn còn đang rỉ máu.
Vân Sơ duỗi tay, Thính Tuyết ở phía sau lập tức mang tới một chiếc khăn, nàng cúi đầu, đặt khăn lên cổ tay của Sở Thụy, cố gắng cầm máu.
“Xác thật là thần nữ mạo phạm.” Vân Sơ ngẩng đầu nhìn hắn: “Thân thể tóc da đều là phụ mẫu ban cho, Vương gia có gặp phải chuyện gì thì cũng không nên làm tổn hại đến bản thâ. Còn nữa, Thái Hậu tuổi già, nếu Vương gia đi rồi, e là Thái Hậu...”
Đời trước, Trang Thân Vương quả thật là chết sớm, đại khái là lúc cơn phong ba của Vân gia đã bình định, hắn lấy chết tạ tội mới giữ được một mạng cho Thái Hậu.
Người này chết lúc nào cũng được, nhưng không thể chết trước mặt nàng.
Tương lai của nàng còn bao nhiêu chuyện tốt đẹp, nàng sẽ không khiến bản thân rơi vào vũng lầy này.
Sở Thụy mím môi thành một đường thẳng tắp.
Hắn tồn tại vì Thái Hậu nhưng cũng vì Thái Hậu mà muốn tìm chết.
Nhân sinh quá mâu thuẫn.
“Ta chán ghét mọi thứ bây giờ, không thể chết đi cho xong sao?” Sở Thụy lộ ra âm thanh mờ mịt: “Tham sống sợ chết cả đời, có ý nghĩa gì chứ?”
“Chán ghét thì vứt bỏ.” Vân Sơ nhìn thẳng hắn: “Có mất tất có được, thứ nên mất không mất thì có lẽ sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn có, sao Vương gia không thử một lần?”
“Có mất tất có được, có mất tất có được...”
Sở Thụy lẩm bẩm.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Vân Sơ: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây, đây không phải nơi tốt đẹp gì, đi mau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận