Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 666 -

“Tốt lắm!” Vân Sơ ra vẻ tán thưởng: “Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, trên người ngươi quả nhiên vẫn còn khí khái thiếu niên.”
Tạ Thế An chợt hoảng hốt.
Sau khi Vân Sơ rời đi, hắn ta đứng ngây người trong sân một hồi lâu.
Cho đến khi trời đổ tuyết, bông tuyết đáp lên vai hắn ta thì hắn ta mới lấy lại tinh thần.
Hắn ta cất bước rời khỏi Tạ gia, tùy tùng Tam Cửu lập tức đuổi theo: “Đại thiếu gia muốn đi đâu?”
Tạ Thế An trực tiếp tới cửa phủ Cung Hi Vương.
Bây giờ hắn ta là phụ tá của vương phủ, ngày nào cũng phải tới đây làm việc, lập tức bước vào trong phủ từ cửa hông.
Hắn ta tìm tới thư phòng của Cung Hi Vương, sau khi cho người vào thông báo xong xuôi thì hắn ta mới cúi đầu đi vào: “Bái kiến Vương gia.”
Cung Hi Vương Sở Mặc thấy hắn ta tới vương phủ vào lúc này thì biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, hắn ta bảo Tạ Thế An mau nói rõ ràng.
“Lúc nãy tại hạ đã gặp Bình Tây Vương phi.” Tạ Thế An ngẩng đầu lên: “Tại hạ thử một chút thì biết được Bình Tây Vương đang điều tra xem mấy năm nay có hành vi gian lận khoa cử nào không, cũng hoài nghi phủ Cung Hi Vương tham dự vào chuyện đó.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Sở Mặc đột nhiên đứng lên.
Tạ Thế An chợt căng thẳng, Cung Hi Vương quả nhiên có tham gia vào chuyện này.
Nếu bị tra ra thì phủ Cung Hi Vương sẽ rơi đài, vậy hắn ta sẽ không còn chỗ nào để đi nữa.
Cũng may hắn ta đã lựa chọn chính xác.
Phản bội Vân Sơ có thể đổi lấy được sự tín nhiệm của Cung Hi Vương, cớ sao lại không làm?
“Rõ ràng đã xử lý sạch sẽ, tại sao...” Sở Mặc đi tới đi lui: “Nhất định là có người để lộ tin tức, đáng chết, ta đã nói chỉ có người chết mới không để lộ bí mật mà, lúc trước nên... người đâu!”
Hắn ta quát lạnh, thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào.
“Sắp xếp người đi xử lý đám người này...” Ánh mắt Sở Mặc lóe lên sự tàn nhẫn: “Làm kín đáo một chút.”
“Vâng!”
Sở Dực vẫn luôn cho người giám sát phủ Cung Hi Vương, đương nhiên cũng biết bên đó đã hành động.
“Sơ nhi, quả nhiên như lời nàng nói.” Ánh mắt của Sở Dực sâu thẳm: “Nhị ca này của ta quả là lớn mật, ngay cả khoa cử cũng dám nhúng chàm.”
Nhìn chung các triều đại, những người gian lận khoa cử, cho dù là hoàng tử hoàng tôn cũng đều bị xử lý rất nghiêm, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó trở thành đề tài cho đám thư sinh sĩ tử.
Phải biết rằng trong tay người đọc sách có bút nghiên, đôi khi còn nguy hiểm hơn cả trường mâu của võ tướng, bất kỳ ai đứng trên cao đều không muốn đắc tội người đọc sách, càng đừng nói là hàng ngàn hàng vạn người đọc sách.
Chỉ cần có được nhân chứng vật chứng thì nhị ca sẽ rơi vào đường cùng.
“Không sợ hắn ta động, chỉ sợ hắn ta bất động.” Vân Sơ dựa vào ngực nam nhân: “Kỳ thi hội năm nay mới kết thúc không lâu, không biết có bao nhiêu người đọc sách vì chuyện này mà mất đi tư cách thi đình.”
Cũng không biết Cung Hi Vương đã lợi dụng chuyện này để nhét bao nhiêu thân tín vào trong triều.
“Yên tâm, vi phu chắc chắn sẽ tra rành mạch.” Sở Dực ôm nàng nói: “Vi phu có một yêu cầu nhỏ, Sơ nhi nghe một chút nhé.”
Hắn còn chưa nói ra nhưng Vân Sơ đã đoán được: “Yên tâm, sau này ta không tới Tạ gia nữa.”
Tuy đã sớm biết Tạ Thế An là người bạc tình ích kỷ nhưng nàng chân trước vừa rời khỏi Tạ gia, sau lưng Tạ Thế An đã chạy đến phủ Cung Hi Vương bán đứng nàng, quyết đoán phản bội nàng như vậy.
Thứ nàng lợi dụng chính là sự ích kỷ của hắn ta nhưng nàng cũng vì sự ích kỷ đó mà thấy lạnh sống lưng.
Chờ Cung Hi Vương ngã xuống thì Tạ Thế An sẽ không còn ai để cậy vào.
Mấy ngày tiếp theo Sở Dực vẫn cặm cụi điều tra, tìm nhân chứng...
Vân Sơ ăn ngủ, ngủ ăn, đã béo lên một vòng lớn, châu tròn ngọc sáng.
Nháy mắt đã tới hai mươi ba tháng chạp, là sinh thần của hai đứa nhỏ, lúc này hai đứa nhỏ đã tròn sáu tuổi, cộng thêm tuổi trời một tuổi, tuổi đất một tuổi thì tuổi mụ của bọn nhỏ đã là tám tuổi.
Bọn họ ở vương phủ trải qua tiệc sinh thần, hôm sau Vân Sơ đưa hài tử vào cung với Ân phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận