Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 366 -

Hắn thỉnh phong thế tử cho Du ca nhi chứng tỏ hắn thật sự để ý tới hai đứa nhỏ, sẽ không chắp tay nhường cho nàng. Nàng muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh hai hài tử thì cũng không thể căng thẳng với nam nhân trước mặt này.
Nếu hắn có thể che giấu tốt như vậy, sao nàng lại không thể chứ?
“Đa tạ Vương gia.”
Vân Sơ lộ ra một nụ cười xinh đẹp nhận lấy món đồ kia.
Nàng mở ra ngay trước mặt nam nhân này, đó là một chiếc gương đồng nhỏ, đây là thứ đồ từ hải ngoại mà tận mười mấy năm sau mới lưu hành ở trong cung.
Lúc này rất khó để có được thứ này, cả kinh thành e là không có tới ba cái, hắn hẳn đã tốn không ít công phu mới tìm được một cái cho nàng.
Nếu không biết chân tướng năm năm trước, có lẽ nàng sẽ cảm thấy phỏng tay không dám nhận.
Hơn nữa một quả phụ như nàng cũng không nên nhận đồ vật của nam tử khác.
Nhưng bây giờ nàng không thể cố kỵ nhiều như vậy.
Bất cứ thứ nào có thể dùng được, nàng đều không ngại bỏ ra, bao gồm cả dung mạo của mình.
“Mặt gương này thật sáng, ta rất thích.” Vân Sơ tươi cười rạng rỡ, sau đó lại thở dài: “Ta có một yêu cầu quá đáng, thật không biết phải mở miệng thế nào...”
Nụ cười của nàng khiến Sở Dực mất hồn trong nháy mắt.
Đại thụ che trời trong lòng đã cao ngang ngực, nụ cười này như chất dinh dưỡng khiến đại thụ càng trở nên sum suê, ầm ầm cao tới đỉnh đầu của hắn.
Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, cánh tay khẽ nâng lên, hắn không tự chủ muốn đặt tay của mình lên mặt nàng, dùng khoảng cách gần nhất để chạm vào nụ cười của nàng.
Nhưng ngay lúc cánh tay vừa nâng lên, hắn lại nghe thấy tiếng thở dài của nàng.
Lý trí lập tức quay về, hắn buông thõng cánh tay, mở miệng nói: “Vân tiểu thư có thỉnh cầu gì cứ nói, nếu ta làm được thì sẽ làm đến cùng.”
“Ta muốn...” Vân Sơ nhìn hắn: “Ta muốn mỗi buổi tối sẽ rước Du ca nhi và Trường Sinh cùng đi ăn cơm... Vương gia, ta không có ý gì khác, chỉ muốn có cơ hội nói chuyện với Trường Sinh nhiều hơn, hy vọng con bé sớm ngày trở thành một hài tử hoạt bát như Du ca nhi.”
Sở Hoằng Du lập tức nói: “Phụ vương không biết đâu, hôm nay Trường Sinh nói nhiều lắm, rất lợi hại.”
“Con, con cũng...” Tiểu cô nương đi tới, bắt lấy tay áo Sở Dực lắc lắc, ngọt ngào nói: “Muốn cùng a di cơm cơm.”
“Trường Sinh muốn dùng bữa với Vân di.” Sở Hoằng Du sửa lại cho muội muội, sau đó đắc ý nhìn về phía Sở Dực: “Phụ vương, ngài xem đi, Trường Sinh tiến bộ rất lớn, đều là công lao của Vân di.”
Sở Dực có chút không yên tâm khi để ba người bọn họ ngày ngày ra ngoài dùng cơm tối, nhưng một lớn hai nhỏ, ba đôi mắt, sáu con mắt đều tràn ngập mong đợi nhìn hắn.
Hắn căn bản không nói được câu từ chối.
“Vương gia yên tâm, không phải ngày nào cũng tới tửu lâu dùng cơm.” Vân Sơ mở miệng: “Ta có một viện tử rất yên tĩnh, dự định mời bốn trù nương tới đó chuyên làm đồ ăn cho hài tử, sau khi kết thúc bữa cơm tối hằng ngày, ta sẽ đích thân đưa Du ca nhi và Trường Sinh về vương phủ, nếu Vương gia vẫn còn lo lắng thì có thể sắp xếp người...”
Sở Dực trực tiếp đồng ý: “Có Vân tiểu thư chăm sóc, ta không còn gì lo lắng.”
Vân Sơ cười rộ lên, đây là nụ cười thật lòng: “Đa tạ Vương gia.”
Ít nhất mỗi ngày có thể gặp mặt, ít nhất mỗi ngày có thể dùng bữa tối cùng nhau, không cần nóng nảy, cứ làm từng bước, từng bước một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận