Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 346 -

“Không biết đã giao Tần Minh Hằng cho vị đại nhân nào thẩm vấn?” Vân Sơ ngập ngừng nói: “Vương gia có thể nhúng tay vào án này không?”
Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Ý của ngươi là hy vọng ta tiếp nhận?”
Vân Sơ rũ mắt: “Làm phiền Vương gia, ta biết yêu cầu này thực không hợp lý nên có mang khế đất của thôn trang suối nước nóng đến đây, xin Vương gia nhận lấy.”
Lúc trước Ân tần muốn mua thôn trang này nhưng nàng không muốn bán.
Bây giờ nàng cần người ta giúp đỡ, vậy phải có thái độ cầu người, nàng nguyện ý giao ra thôn trang này.
“Tạ...” Sở Dực vừa mở miệng đã lập tức quang minh chính đại thay đổi xưng hô: “Vân tiểu thư, ngươi quá khách sáo rồi.”
Hắn đẩy khế đất về, dặn dò Trình Tự vài câu, Trình Tự nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
Vân Sơ biết hắn đi xử lý chuyện của Tần Minh Hằng.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì đã thấy gã hầu bên ngoài đi vào thì thầm bên tai Sở Dực.
Sở Dực đột nhiên thay đổi sắc mặt, không thể tin nhìn Vân Sơ: “Trượng phu của ngươi, Tạ Cảnh Ngọc đã chết rồi sao?”
Vân Sơ sửng sốt.
Tạ Cảnh Ngọc chết nhưng vẫn chưa phát tang, trước mắt chỉ có người Tạ gia biết, ngay cả thị vệ canh giữ Tạ phủ cũng chưa chắc đã biết.
Sao nam nhân này lại nhận được tin nhanh như vậy?
Hay là, hắn vẫn luôn phái người giám sát Tạ gia?
Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực đột nhiên sa sút: “Trượng phu ngươi chết trên tay Tần Minh Hằng sao?”
Cho nên nàng mới cầu hắn tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng, muốn báo thù cho Tạ Cảnh Ngọc?
Là như thế sao?
“Không phải.”
Vân Sơ trực tiếp phủ nhận.
Nàng mím môi nói: “Tạ gia xảy ra chuyện, hắn mượn rượu tiêu sầu, vốn sức khỏe đã kém, uống nhiều rượu nên mới xảy ra chuyện... không liên quan tới kẻ khác.”
Ánh mắt Sở Dực có chút tối lại.
Tạ Cảnh Ngọc phải giữ hiếu một năm, hắn vì tư tâm của mình nên cho hắn ta hồi triều, sắp xếp cho hắn ta công việc béo bở nhất ở Hộ bộ.
Hắn còn cho người động tay động chân vào sổ sách, cố ý bày lỗ hổng ra trước mắt Tạ Cảnh Ngọc.
Hắn nghĩ nếu Tạ Cảnh Ngọc có thể chịu được dụ hoặc lớn như thế thì hắn ta chính là chính nhân quân tử, như vậy hắn cũng sẽ hoàn toàn chết âm.
Nhưng ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc phát hiện sai sót, hắn ta đã cuỗm đi hơn ngàn lượng bạc của Hộ bộ.
Hắn cảm thấy may mắn vì Tạ Cảnh Ngọc là một tên tiểu nhân.
Hắn đau lòng Vân Sơ gả cho một người như vậy.
Hắn không ngờ Tạ Cảnh Ngọc còn chưa đợi triều đình tra rõ án kiện thì đã say rượu mà chết.
“Là ta sắp xếp vị trí này cho Tạ Cảnh Ngọc.” Hắn gian nan mở miệng: “Nếu không phải ta, có lẽ chuyện này sẽ không...”
“Xét đến cùng là do phẩm hạnh của hắn ta có vấn đề.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Người đang làm, trời đang nhìn, đây là kết cục hắn ta đáng phải nhận lấy.”
Sở Dực nhận ra cảm xúc phức tạp của nàng từ trong giọng nói.
Hắn nghĩ dù trượng phu của nàng là một tên ngụy quân tử tham ô bạc của triều đình, dù trượng phu của nàng đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng như vậy thì trong lòng nàng vẫn có một vị trí nhỏ dành cho Tạ Cảnh Ngọc.
Đang nói thì Trình Tự đã trở lại.
“Vương gia, lúc thủ hạ đến Đại Lý Tự thì thấy Tuyên Võ hầu đang chịu phạt roi, Đại Lý Tự Khanh chuẩn bị đưa hắn ta ra xử trảm trước khi mặt trời lên.” Hắn bẩm báo: “Thuộc hạ nói Tuyên Võ hầu còn dính tới án khác nên Đại Lý Tự Khanh tạm giữ lại cho hắn ta một mạng.”
Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.
Thị vệ giám sát có quyền xử tử tội phạm đào vong trên đường lưu đày.
Tần Minh Hằng bị bắt, nàng đã đoán là hắn ta sẽ không sống được cho tới khi mặt trời lên nên mới chạy tới đây lúc nửa đêm.
Cũng may là chưa muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận